Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1074 - Chương 1072. Dùng Huabei Để Chống Đỡ?

Chương 1072. Dùng Huabei để chống đỡ?
Chương 1072. Dùng Huabei để chống đỡ?

“Vẫn là khẩu vị của anh tốt, dân thường như chúng tôi đây thật sự là không thể nào so được với anh.” Lâm Dật nói:

“Nhưng đi nói cũng phải nói lại, đồ ăn nhà bọn họ mặc dù bình thường, nhưng rượu thật sự rất được, đều là rượu vang đỏ trân quý vài chục năm, chờ tôi gọi một chai.”

“Đừng, không cần đâu.” Quách Phi vội vàng nói:

“Lát nữa anh còn phải lái xe, không nên uống rượu.”

“Tôi không uống thì anh uống là được rồi.” Lâm Dật nói ra: “Đến đây rồi, hơn nữa còn dùng tiền của anh, dù sao cũng phải khiến anh cao hứng.”

“Chuyện này...”

Quách Phi lẩm bẩm một câu, “Nếu anh đã không uống, một mình tôi uống cũng không có ý nghĩa gì, không uống.”

“Vậy được rồi, hôm nay chỉ uống nước ngọt thôi.”

“Đúng, đúng, đúng, uống chút đồ uống là được rồi.”

Ngồi trên ghế, Quách Phi cảm giác như mình đang ngồi trên bàn chông.

Nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với hóa đơn giá trên trời, anh thật sự chỉ muốn tự tử luôn bây giờ.

“Dao Dao, cô nhìn nơi này xem, hoàn cảnh bên ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng giá cả lại đắt như vậy.” Phương Phỉ nhỏ giọng nói.

“Dù sao cũng là Trung Hải, đồ vật đều đắt.” Đỗ Dao nói:

“Cha mẹ tôi làm một năm cũng chỉ đủ ăn một bữa cơm ở đây, với lại đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà hàng bán đồ ăn theo đầu người.”

“Michelin ba sao đều như vậy, sang trọng hơn so với nhà hàng bình thường một chút.”

“A? Thì ra đây chính là Michelin ba sao trong truyền thuyết sao.” Phương Phỉ kinh ngạc nói:

“Tôi mới chỉ thấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đưa nữ chính đến Michelin ba sao ăn cơm, không nghĩ tới hôm nay tôi lại có thể tận mắt chứng kiến.”

“Việc này thì phải cảm ơn Quách Phi, nếu như không phải anh ấy khẳng khái trả tiền, chúng ta cũng không thể tới được nơi tốt như này.”

“Ai nói không phải đâu.”

Phương Phỉ cười tủm tỉm nhìn Quách Phi, “Bạn học cũ, cám ơn anh đã dẫn chúng tôi đi trải nghiệm cuộc sống.”

Quách Phi miễn cưỡng bày ra một nụ cười mỉm, nhưng nhìn lại còn khó coi hơn so với khóc.

“Việc nhỏ, không cần để ở trong lòng, tôi cũng chưa từng tới đây, xem như là trải nghiệm một chút.”

“Chờ sau khi ăn bữa này, lúc trở về tôi đã có thể khoác lác với người ta rồi, dù sao cũng là người đã từng tới Michelin ba sao.”

Lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên.

Cách trình bày tinh xảo và tạo hình kỳ lạ khiến cho Đỗ Dao và Phương Phỉ cảm thấy mới lạ.

“Tới đi, nếm thử một chút, tôi cũng có chút đói bụng rồi.”

Nói xong, Lâm Dật bắt đầu động đũa.

“Trời ạ, bào ngư này cũng quá lớn rồi, sắp bằng nắm đấm của tôi luôn.” Phương Phỉ sợ hãi than.

“Giá tiền còn đang bày ở đó kìa, dù sao cũng hơn 10 ngàn một con, nếu như không có chút phân lượng, vậy thì ai sẽ đến ăn đây.”

Vốn dĩ Quách Phi còn muốn nếm thử hương vị của con bào ngư này, nhưng sau khi nghe giá hơn 10 ngàn thì nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Một miếng cũng ăn không vô, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn nôn.

Phương Phỉ gật gật đầu, nếm một miếng nhỏ, vẻ mặt vui mừng.

“Dao Dao, cô nếm thử bào ngư này xem, vị vô cùng tươi, ngon hơn nhiều so với mấy loại sò mấy đồng tiền kia.”

“Khoa trương như vậy sao?”

“Không tin thì nếm thử đi.”

Đỗ Dao không tin tà, tự mình nếm thử một miếng, phát hiện hương vị quả thực rất bình thường.

Nhưng cô chưa ăn qua bào ngư bao giờ, không biết so sánh thế nào, nhưng quả thực ăn rất ngon.

“Tôi nói không sai chứ.” Phương Phỉ nói:

“Đúng như Quách Phi nói, tiền nào của nấy, tuy có đắt một tí, nhưng cũng có đạo lý của đắt. Kẻ có tiền thật sự biết hưởng thụ, bình thường tôi cũng chưa thấy qua bào ngư lớn như vậy.”

“Nếu như các người thích ăn, tôi sẽ gọi thêm hai phần nữa.”

“Không, không cần thiết đâu.” Quách Phi nói:

“Khẩu vị tôi không tốt, phần này còn chưa động vào, nếu không thì các người ăn đi.”

“Không phải vừa rồi anh kêu đói bụng sao, tại sao lại không thấy ngon miệng rồi?”

“Tôi cũng không biết sao lại vậy, bỗng nhiên thấy không ngon miệng nữa, các người ăn phần của tôi đi.”

Đồ tốt như vậy, Quách Phi đương nhiên muốn ăn.

Nhưng nghĩ đến cái này hết mấy vạn tệ, thì lại có loại xúc động muốn chết.

Trong gia đình là chuyện không thể nào, bạn bè bên cạnh cũng không có ai có khả giúp đỡ một lúc nhiều tiền như vậy .

Chỉ có thể cầu nguyện nhà hàng này dùng Huabei thôi.

“Vậy tôi không khách sáo với anh nữa.”

“Không, không cần khách khí, các người cứ ăn đi.”

Quách Phi lại không có tâm trạng chú ý đến đồ ăn nữa.

Nhìn Huabei trong điện thoại di động, phát hiện hạn mức chỉ có 45000, nhất thời cảm giác mắt như tối sầm lại.

Chút tiền ấy, căn bản không đủ cho mình trả tiền.

Còn phải lấy thẻ tín dụng của mình ra.

Nghĩ đến đây, Quách Phi càng không muốn sống nữa.

Khoảng một giờ sau, bữa cơm cũng sắp kết thúc.

Dù sao cũng chỉ ăn cơm, cũng không phải là có mục đích gì cả, cho nên rất nhanh đã kết thúc.

Mà tâm trạng của Quách Phi cũng dần trở nên khẩn trương hơn.

“Ăn cơm xong rồi thì tìm một chỗ ở lại trước đi, ngày mai lại bắt đầu làm chuyện chính sự.” Lâm Dật đứng dậy nói.

“Vậy các người ra ngoài trước chờ tôi chút, tôi trả tiền xong sẽ ra tìm các người.”

“Bữa cơm này có chút đắt, tôi có 2000 này coi như là tiếp tế cho anh đi.” Phương Phỉ nói.

“Tôi có 3500.” Đỗ Dao nói.

“Không, không cần đâu.” Quách Phi nói ra: “Đã nói hôm nay tôi mời rồi, sao có thể để các người trả tiền được, ra ngoài chờ tôi là được rồi.”

“Thật sao, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”

Nói xong, Đỗ Dao và Phương Phỉ, cầm túi của mình, cùng Lâm Dật đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của ba người, một vài hình ảnh lướt nhanh qua đầu Quách Phi.

Nếu như Huabei không chống đỡ nổi, vậy mình phải rửa cho người ta bao nhiêu cái bát mới trả đủ tiền cho bữa ăn này đây?

“Mẹ nó!”

Quách Phi mắng một câu, việc này cũng không thể trách ai được, có trách thì trách mình thích giả trang!

“Nhân viên phục vụ.” Quách Phi kêu một tiếng.

“Tiên sinh, chào ngài, có gì dặn dò sao?”

“Bàn này của chúng tôi hết bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng là 89632, chúng tôi chỉ lấy 89600 thôi.”

“Chuyện kia...” Mặt Quách Phi đỏ lên, “Tôi muốn hỏi các người chuyện này.”

“Chuyện gì? Ngài cứ nói.”

“Các người có dùng Huabei không?”

“Hả?”

Nhân viên phục vụ ngây ngẩn cả người, “Tiên sinh ngài nói gì vậy? Huabei?”

“Đúng, chính là quét mã thanh toán.” Quách Phi giả bộ bình tĩnh nói: “Tôi đi ra ngoài vội quá nên không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.”

“Tiên sinh, là như vậy, người đàn ông ngồi cùng cùng bàn với ngài đã trả tiền rồi.”

“Trả, trả tiền rồi sao?”

“Đúng thế.”

“Tôi, tôi biết rồi.”

Tâm tình của Quách Phi giống như tàu lượn vậy, lập tức trở lại phía trên.

Không hề nghĩ tới, Lâm Dật lại lặng lẽ thanh toán tiền rồi.

Loại cảm giác trở về từ cõi chết này, người chưa từng trải qua vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi.

Nhưng chuyện Lâm Dật lặng lẽ trả tiền, vẫn khiến anh cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Bữa cơm gần 90 ngàn, nói trả liền trả, anh ta thật sự có tiền như vậy sao?

“Hô ~”

Quách Phi điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa rồi đi ra ngoài nhà hàng, lên xe Lâm Dật.

“Anh làm gì mà lâu vậy... Chờ anh hơn nửa ngày rồi.” Phương Phỉ nói.

“Tôi, tôi đi vệ sinh, cho nên mới chậm như vậy.” Quách Phi nói:

“Lâm Dật anh cũng thật là, đã nói là để tôi trả tiền rồi, sao anh còn trả làm gì.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1072.
Bình Luận (0)
Comment