Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1075 - Chương 1073. Xin Lỗi, Tôi Thật Sự Có Tiền

Chương 1073. Xin Lỗi, Tôi Thật Sự Có Tiền
Chương 1073. Xin Lỗi, Tôi Thật Sự Có Tiền

“Tổng cộng hết gần 90 ngàn tệ, anh chắc chắn muốn tự mình trả sao?” Lâm Dật cười hỏi:

“Có thể chuyển khoản cho tôi cũng được, tốn hơn 80 ngàn, tôi đau lòng chết đi được.”

Đỗ Dao và Phương Phỉ đều không nói chuyện, đang chờ Quách Phi chuyển tiền.

Dù sao anh ta cũng nói bữa cơm này là anh ta mời.

“Ngạch...” Ánh mắt Quách Phi có chút trốn tránh.

“Tiền của tôi đều ở trong thẻ, không có cách nào trả cho cậu cả, chờ tôi lấy ra lại nói.”

“Chúng ta đến ngân hàng đi.” Lâm Dật nói ra: “Dù sao cũng cần tiền ở trọ.”

“Nếu không thì vậy đi, tiền cơm cậu trả, tiền khách sạn sẽ do tôi trả, chúng ta coi như hòa nhau.”

“Lúc đầu, không phải anh nói tất cả chi tiêu tại Trung Hải đều tính trên đầu anh sao, sao giờ lại chia ra cả chúng tôi rồi?”

“Khụ khụ khụ...”

Quách Phi nói: “Ai bảo anh giả trang hào phóng làm gì, không liên quan tới tôi.”

Lần này Quách Phi không còn dám giả bộ, bản thân mình căn bản không trả nổi nhiều tiền như vậy.

“Được thôi, dù sao cũng không phải là nhiều, tôi không tính toán với anh.”

“Thôi đi, anh không phải cũng quét Huabei thôi sao, giả bộ hào phóng làm gì chứ.” Quách Phi nhỏ giọng nói thầm.

“Anh Lâm, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ là được rồi, không cần thiết tìm nơi tốt làm gì đâu.” Đỗ Dao nói.

“Việc này cô không thể hỏi tôi, phải hỏi Quách Phi, chuyện ở trọ là do anh ấy chi trả.”

“Vẫn là thôi đi.” Đỗ Dao nói: “Thật ra hai chúng tôi cũng có tiền, ở khách sạn là đủ.”

“Dao Dao, lời này của cô là có ý gì, đã nói là chi phí hôm nay sẽ do tôi trả rồi, sao có để cho hai nữ sinh như cô trả tiền được.”

“Vậy trong túi quần của anh còn bao nhiêu tiền? Có thể đi cấp bậc gì đây?” Lâm Dật cười hỏi.

“Chẳng lẽ anh còn muốn hãm hại tôi.”

“Anh nói vậy là có ý gì, tiền cơm là tôi trả, lừa anh cái gì rồi?”

“Các người chọn khách sạn đi, tôi không thành vấn đề.”

“Tôi chính là thích đi ra ngoài cùng với thổ hào như các người.”

Nói xong, Lâm Dật lái xe, chở bọn người Đỗ Dao đến đại khách sạn Ritz- Carlton.

“Anh nhìn xem nơi này có được không? Cấp bậc đủ không?” Lâm Dật cười hỏi.

Nhìn thấy Ritz- Carlton được trang hoàng rộng rãi khí phái.

Trong lòng Quách Phi có chút cảm khái.

Chỗ giống như này, giá cả cơ bản đều rất thống nhất, giống như là nhà hàng, có đắt cũng không đắt hơn là bao.

Nếu như anh ta kéo mình đến biệt thự nào đó, không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền đây.

Với lại chỗ giống như khách sạn bình thường đều hỗ trợ Huabei.

Ngoại trừ tiền mặt trong túi, còn có 45000 hạn mức, tóm lại là không cần sợ.

“Nơi này vẫn được.”

“Nếu anh không có ý kiến gì thì ở lại đây đi.”

“Anh Lâm, nơi này cũng quá tốt rồi?” Đỗ Dao nhỏ giọng nói:

“Chúng ta cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, tìm khách sạn nhỏ nào đó là được rồi.”

“Tới đây rồi thì cũng phải hưởng thụ một chút chứ.” Lâm Dật cười nói:

“Với lại còn có người chi tiền, hai người các người các người còn lo lắng cái gì? Yên tâm mà ở là được.”

Nói xong, Lâm Dật dẫn trước đi vào, đến trước quầy tiếp tân.

“Mở bốn phòng tổng thống.”

“Xin chào, tiên sinh, giá phòng tổng thống là 78000 một đêm, bốn phòng tổng cộng là 312000.”

Nghe thấy mức giá 78000 một đêm, ba người Đỗ Dao đều bị giật nảy mình.

Ăn bữa cơm mới chỉ tốn hơn 80000 tệ mà ở lại đây một đêm lại tốn đến 78000 tệ?

Tốc độ cướp bóc cũng không có nhanh như vậy a?

“Anh Lâm, không cần thiết phải đặt bốn phòng đâu, tôi và Phỉ Phỉ ở một phòng là được.”

“Vậy thì đặt ba phòng.”

Lâm Dật nhìn Quách Phi một chút, “Đến lúc cho anh thể hiện thực lực rồi.”

“Lâm Dật, cậu như này có chút quá mức, mình có thân phận gì chẳng lẽ không biết sao? Thế mà còn muốn ở phòng tổng thống?”

“Vậy anh muốn ở phòng như thế nào?”

Quách Phi nhìn thoáng qua bảng giá trên tường rồi nói:

“Tôi cảm thấy phòng giá 1888 cũng không tệ, chúng ta cũng không phải là nhân vật lớn gì, không cần phải phô trương, lại nói, trong người anh còn có tiền sao? Thế mà lại muốn ở căn phòng đắt như vậy?”

“Có chứ.”

“Anh vừa mới quét hơn 80 ngàn, Huabei cũng có hạn mức đó?”

Lâm Dật lấy thẻ ngân hàng của mình ra, quơ quơ trước mặt Quách Phi, “Xin lỗi, tôi thật sự có tiền.”

“Mở cho tôi hai gian phòng tổng thống.”

“Được rồi tiên sinh, ngài chờ một lát.”

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem thẻ phòng giao cho Lâm Dật, “Đi thôi, về đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn có việc phải làm nữa đó.”

“Anh chờ chút!” Quách Phi gọi Lâm Dật lại từ phía sau, “Sao anh chỉ đặt hai phòng?”

“Không phải anh muốn ở phòng 1888 tệ sao, tôi không quen ở phòng tiêu chuẩn, cho nên không thể đi cùng anh được.”

Nói xong, ba người đi thẳng tới thang máy.

Để một mình Quách Phi ngây người tại chỗ.

Đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, Lâm Dật đưa thẻ phòng cho Đỗ Dao, “Đi về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai nhớ liên lạc qua điện thoại.”

“Anh Lâm, lần này để anh phải tốn tiền rồi.”

Vốn dĩ lần này, Đỗ Dao muốn chia với Lâm Dật, hoặc là mình mời cơm, hoặc là mình trả tiền ở trọ.

Nhưng cái nào mình cũng trả không nổi, nên trong lòng có chút áy náy.

“Cũng không tốn bao nhiêu tiền cả, nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

“Ừm, cảm ơn anh Lâm.”

Sau khi trở lại phòng, Lâm Dật đi tắm rửa một cái, sau đó nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan một hồi, sau khi chúc cô ngủ ngon thì chơi game cùng Trần Nghiên, chơi đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lâm Dật rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề liền đi sang phòng bên cạnh tìm Đỗ Dao, phát hiện ba người đã chờ mình một hồi lâu.

Thái độ của Quách Phi đã tốt hơn nhiều khi nhìn thấy Lâm Dật.

Trải qua một đêm suy nghĩ, anh phát hiện mình thật sự không so được với Lâm Dật.

Cho dù trong nhà mình có chút tiền thì cũng không có khả năng tiêu hai trăm mấy nghìn tệ trong vòng một đêm mà không thèm nháy mắt được.

Cho nên anh đã thành thật hơn không ít, không nói mấy lời khoác loác nữa.

“Anh Lâm, chúng ta xuất phát luôn sao?”

“Đi ăn chút gì đó đã, sau đó lại đi.”

“Ừm, vâng.”

Thu dọn đơn giản một chút, bốn người vào khách sạn ăn sáng, sau đó lái xe rời đi.

“Anh Lâm, hôm nay anh có dự định gì không?” Đỗ Dao hỏi.

“Các người không phải muốn đi mua sách sao? Tôi đưa các người đến hiệu sách trước, sau đó tôi đi mua một ít thuốc trừ cỏ, đoán chừng một lát là xong việc, đến lúc đó sẽ quay lại đón các người.”

“Chúng tôi mua sách cũng không tốn nhiều thời gian, nếu không để chúng tôi đi cùng anh trước, dù sao cũng đang nhàn rỗi.”

“Cũng được, nếu các người không ngại phiền phức thì có thể đi với tôi, dù sao chuyện không nhiều, một ngày là có thể xong xuôi.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.” Đỗ Dao nói.

Bởi vì gần khách sạn có tiệm sách, với lại quy mô còn không nhỏ, Lâm Dật liền dẫn mấy người Đỗ Dao đến tiệm sách.

Hiệu sách Độ Khẩu là hiệu sách lớn thứ ba tại Trung Hải, mỗi ngày đều có không ít người đến đây.

Nhìn thấy xung quanh toàn là sách, ba người Đỗ Dao trực tiếp đến khu sách khảo nghiệm, chuẩn bị mua chút sách tham khảo.

Lâm Dật nhàn rỗi nhàm chán, nhìn bốn phía một chút, bèn cầm lên một quyển 《 Vật lý linh kiện bán dẫn 》 để xem một chút.

“Anh Lâm, anh học đại học ngành máy tính sao?” Đỗ Dao tò mò hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1073.
Bình Luận (0)
Comment