“Tôi học đại học ngành marketing.” Lâm Dật nói:
“Nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, cô đi chọn sách của cô đi, không cần phải để ý đến tôi.”
“Ừ, biết rồi.”
Lâm Dật cầm sách xem một chút, phát hiện ghi chép trên đó đều là mấy thứ rất cơ sở, không có tính thực dụng, liền thả về chỗ cũ, sau đó lại lấy ra một quyển 《 Thiết kế và trang trí Chip 》và tiếp tục đọc.
Theo tình hình hiện tại thì không bao lâu nữa máy quang khắc sẽ ra đời.
Nhưng chuyện này cũng không hề đại diện cho việc Trung Quốc có năng lực sản xuất Chip cao cấp.
Bởi vì chuyện này còn dính đến dây chuyền sản xuất ở thượng nguồn và hạ nguồn.
Mà thiết kế và phong cách Chip cũng là hai phân đoạn quan trọng trong đó.
Hiện tại tập đoàn Lăng Vân không đủ tinh lực để làm những chuyện này, còn phải xem mấy công ty đầu tư kia có thể bắt kịp kỹ thuật nước ngoài trong thời gian ngắn hay không. Đây là một nhân tố rất quan trọng.
Lâm Dật vì rảnh rỗi nên lại cầm mấy quyển sách liên quan tới thiết kế và bao bì chip lên để xem tiếp
Xem một lúc đã hơn nửa giờ.
Đúng lúc này, Lâm Dật nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Vậy mà cũng có thể gặp anh ta?”
Người mà Lâm Dật nhìn thấy không ai khác, chính là bạn trai cũ của Hà Viện Viện, Khâu Húc Thành.
Nhưng người kia lại không nhìn thấy Lâm Dật, cho dù hai người có gặp mặt thì Khâu Húc Thành cũng chưa chắc đã nhận ra được Lâm Dật trước mặt chính là ông chủ của anh ta.
Bởi vì anh ta chỉ nghe qua tên của Lâm Dật, cũng mới thấy qua ảnh của Lâm Dật một lần, chưa từng nhìn thấy người thật.
Cho dù là hiện tại có gặp mặt, cũng rất khó để nhận ra ngay từ đầu.
Lâm Dật cũng không quan tâm đến Khâu Húc Thành lắm.
Tuy anh ta và Hà Viện Viện từng có một đoạn chuyện cũ không dám nhớ lại, nhưng đều đã là chuyện quá khứ.
Cộng với việc năng lực của anh ta quả thực không tầm thường, cho nên cũng không có lý do gì để đuổi cả.
Dù sao đều là người mà bản thân có thể sử dụng, nếu như khai trừ, sẽ rất khó tìm được người thích hợp để thay thế.
Nhưng điều khiến cho Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vốn cho rằng anh ta sẽ mua chút sách liên quan tới chất bán dẫn hoặc là máy vi tính.
Không nghĩ tới anh ta lại mua toàn sách tham khảo tiếng Anh và tiếng Nhật chuyên nghiệp.
“Con hàng này đúng là một tên chăm chỉ.”
Bởi vì ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, giữa hai người cũng không quen biết gì, nên Lâm Dật cũng không quan tâm nhiều đến Khâu Húc Thành. Anh lại tiếp tục cầm lấy mấy quyển sách liên quan tới máy vi tính để giết thời gian.
Hơn một giờ trôi qua, ba người Đỗ Dao mang mười mấy cuốn sách ra, đi tìm Lâm Dật.
“Anh Lâm, chúng tôi đã xong rồi, có thể đi.”
“Ừm.”
Sau khi ba người thanh toán thì lần lượt lên xe, Lâm Dật dựa theo địa chỉ hướng dẫn, lái về chợ buôn bán nông sản lớn ở phía ngoại ô thành phố.
Đây là thị trường buôn bán sản phẩm nông sản lớn nhất khu vực Duyên Hải.
Thị trường có quy mô phong phú, có thể nói là lớn chưa từng có.
Chỉ cần là đồ liên quan đến nông nghiệp thì đều có thể tìm thấy ở chỗ này.
Máy móc nông nghiệp, thuốc cho vật nuôi, hạt giống, phân hóa học,… không thiếu thứ gì cả.
“Anh Lâm, anh muốn mua thuốc trừ cỏ đúng không.” Sau khi vào chợ, Đỗ Dao hỏi.
“Ừm.”
“Trước đó, tôi có tới đây một lần với cha nên tôi biết chỗ bán thuốc trừ cỏ, tôi đưa anh đi.”
“Đi thôi, mua xong là có thể về nhà.”
Dưới sự dẫn đường của Đỗ Dao, một hàng bốn người đi tới tầng sáu của khu nông sản.
Nơi này là khu chuyên bán thuốc trừ cỏ, có thể tìm thấy các loại nhãn hiệu thuốc trừ cỏ ở đây.
Trước khi đến, Diêu Tân đã liệt kê ra các nhãn hiệu và số lượng thuốc trừ cỏ cần mua.
Đồng thời, còn liệt kê ra loại thuốc trừ cỏ mà Lâm Dật cần, cho nên lúc lựa chọn mới không tốn chút thời gian nào.
Hơn nữa Lâm Dật còn không thiếu tiền, không đến nửa giờ, đã mua xong.
Với lại ông chủ còn rất sảng khoái, còn kêu người đem lên xe cho Lâm Dật.
Đồ vật không nhiều, dùng xe của mình là có thể mang về, đỡ phải thuê xe vận tải, như vậy cũng tiết kiệm được không ít thời gian.
Mua đồ xong, bốn người đến gần đó ăn cơm, sau đó về trấn Tứ Phương.
Quách Phi và Phương Phỉ xuống xe bên trong trấn, Lâm Dật đưa Đỗ Dao về thôn Hoan Hỉ.
“Anh Lâm, cảm ơn anh đã đưa tôi đi mua sách, hai ngày này đã tiêu tốn của anh nhiều rồi.” Đỗ Dao ngượng ngùng nói.
“Khách sáo làm gì.”
Sau khi chào hỏi, Lâm Dật lái xe nhà.
Bởi vì vợ chồng Diêu Tân còn bận rộn ngoài đồng, Lâm Dật liền đem thuốc trừ cỏ để trong sân nhỏ của mình, chờ lúc bọn họ về sẽ đưa sau.
Sau khi mua thuốc trừ cỏ, Lâm Dật bắt đầu công việc diệt cỏ, bận bịu đến hơn 6 giờ tối, mới phun xong thuốc trừ sâu.
Hơn bảy giờ tối, vợ chồng Diêu Tân trở về sau khi làm xong việc đồng áng, chuẩn bị trả tiền mua thuốc trừ cỏ cho Lâm Dật.
Nhưng Lâm Dật không nhận, tổng cộng cũng chỉ hơn 2000 tệ, còn không bằng hai bình rượu, quả thực không cần thiết.
Sau khi xử lý xong tất cả, Lâm Dật lại ra chuồng heo nhìn một vòng.
Heo con phát triển cũng không tệ lắm, khoảng hơn hai tháng sẽ có thể nặng đến 100 cân. Toàn bộ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Sau khi bận rộn, Lâm Dật cũng không về Trung Hải mà pha chút trà, ngồi ngẩn người trong sân.
Nghiệp vụ điện thoại di động đã đi vào quỹ đạo chính, hạng mục này sẽ ngày càng được hoàn thiện, tất nhiên sẽ lọt vào tầm ngắm của tư bản.
Mà vào lúc đó, hạng mục máy quang khắc cũng sẽ thành hình, hai hạng mục này đối với tư bản quốc tế mà nói thì chẳng khác gì vương tạc trong đấu địa chủ cả.
Đến lúc đó chỉ sợ là không ai biết trước được nền tài chính sẽ biến động thế nào.
Trong tương lai không xa, những công ty dưới cờ tập đoàn Lăng Vân sẽ được đưa ra thị trường, lúc đó sẽ nghênh đón một đợt trùng kích chân chính đến từ tư bản nước ngoài, sống hay chết còn phải nhìn xem.
Ngoài ra, tương lai của tập đoàn Lăng Vân nhất định sẽ đi trên con đường độc quyền.
Quốc gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào cũng đang là ẩn số.
Chuyện này thì phải xem Lương gia giải quyết thế nào.
Reng reng reng _ _
Ngay tại lúc Lâm Dật đang suy nghĩ những chuyện này, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên, là Trầm Thục Nghi gọi tới.
“Dì Trầm.”
“Có bận gì không, có chút việc muốn nói với con.”
“Không bận gì cả, đang ngồi ngẩn người trong nhà đây.”
Trầm Thục Nghi nở nụ cười, “Hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì đúng không.”
“Suy nghĩ lung tung thôi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng.” Lâm Dật cười nói:
“Dì Trầm gọi điện lúc này hẳn là có việc đúng không?”
“Đoạn video con gửi cho dì không có tác dụng, dì gọi điện chính là muốn nói với con việc này.”
“Không có tác dụng sao, không thể nào?”
Lâm Dật cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì anh hiểu rõ Trầm Thục Nghi là ai, cũng biết nhà họ Lương mạnh như thế nào.
Video nằm trong tay bọn họ, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn so với nằm trong tay mình, không có khả năng lại không có tác dụng gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là có người cản trở sao?”
“Nhà họ Vương ra mặt, bảo vệ mấy người bọn họ.”
“Nhà họ Vương?” Lâm Dật đánh giá một câu, “Chính là gia tộc của Vương Miện đúng không?”
“Con còn nghe nói qua tên của cậu ta sao?” Trầm Thục Nghi cười nói.
“Thái tử gia Yến Kinh, ít nhiều cũng đã từng nghe qua, nhưng đến cấp bậc như bọn họ thì nếu như không có lợi ích gì thì sẽ không làm. Nhà họ Vương hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ mà trợ giúp bọn họ?” Lâm Dật nói:
“Hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy, muốn đỡ được, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
------
Dịch: MBMH Translate