Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Jimmy nắm lấy cổ tay của mình, đau đến trợn mắt nghiến răng, không thể chịu đựng nổi.
Sau đó cắn răng rút đao giải phẫu đao ra.
Nhưng anh ta lúc này đã mất đi năng lực chiến đấu, không có uy hiếp gì đối với Lâm Dật cả.
Jimmy thở hổn hển, cẩn thận nhìn Lâm Dật.
“Cậu rốt cuộc là đến từ đâu, lữ đoàn Trung Vệ không có người như cậu!”
“Nếu như để cho anh biết tôi là ai thì tôi đã không xuất hiện ở đây rồi.” Lâm Dật nói:
“Bản thân anh đã làm gì thì tự mình biết rõ, cho nên hiện tại tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, hy vọng anh phối hợp thật tốt.”
“Ha ha...” Jimmy cười lạnh một tiếng,
“Cậu cho rằng tôi sẽ sợ sao? Cậu không nên vọng tưởng là có thể điều tra bất cứ thông tin gì từ trong miệng của tôi.”
Lâm Dật bĩu môi, “Anh không sợ tôi hay là không sợ chết?”
“Đều không sợ.”
“Rất trâu bò nha.”
Lâm Dật giơ ngón tay cái lên, lại móc chiếc dao găm phòng ngự phía sau lưng ra.
Mũi nhọn màu đen phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương, khiến cho lông tơ Jimmy dựng cả lên, nổi cả da gà.
“Cậu, cậu muốn làm gì!”
“Anh không phải nói là mình không sợ chết sao, tôi muốn thử một chút.”
Nói xong, Lâm Dật đi về phía Jimmy, nắm lấy cổ áo của anh ta, đâm dao găm vào!
nỗi đau đớn như tê liệt, khiến cho Jimmy khó có thể chịu đựng, đầu óc trống rỗng!
Trong ấn tượng của anh ta, người Hoa luôn rất tuân thủ những quy tắc, nhất là người giống như lữ đoàn Trung Vệ bọn họ, mỗi một hành động đều sẽ làm theo kế hoạch, làm sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như này!
Là bác sĩ khoa ngoại xuất sắc nhất thế giới, Lâm Dật hiểu rất rõ về cấu tạo của thân thể con người.
Một đao kia nếu như người khác đâm vào thì đã có thể lấy mạng của Jimmy rồi, nhưng Lâm Dật thì lại khác.
Nhiều lắm cũng chỉ bị trọng thương mà thôi.
Lâm Dật không nói nhiều, lại rút dao găm, đâm vào bắp đùi của Jimmy!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, toàn thân Jimmy run rẩy, giống như là bị điện giật vậy!
Một đao kia, Lâm Dật tránh khỏi động mạch chân một cách chuẩn xác, cắt đứt cơ xương của anh ta, thống khổ trong đó chỉ có Jimmy mới biết.
“Nói sao nhỉ, lúc phẫu thuật như này, người đều sẽ được tiêm thuốc tê trước. Nhưng tôi cứ như vậy mà đâm anh một đao, mà anh còn không có ngất đi, đúng là rất đàn ông nha.”
“Cậu, cậu không phải người, cậu là ma quỷ!”
“Có ma quỷ nào đẹp trai như lão tử sao?”
Lâm Dật rút con dao găm đầy máu ra, nhắm vào một chân khác của Jimmy!
“Không, không cần!”
Ngay lúc Lâm Dật giơ đao lên, Jimmy liền hét lớn, anh ta đã sợ tè ra quần.
Thật sự đã tè ra quần.
“Sau này lúc giả trang thì nhớ một chút xem đối phương là ai.” Lâm Dật ngồi trở lại đến trên ghế sô pha, lấy một tờ giấy, lau sạch máu trên đao giải phẫu và dao găm.
“Nói đi, nội ứng mà các người cài vào lữ đoàn Trung Vệ là ai.”
...
Tầng một tàu Quantum, phòng 1019.
Bọn người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều bị trói chặt tay chân, được xếp vào một góc trong phòng.
Vốn dĩ diện tích của căn phòng đã không lớn, lại nhốt nhiều người như vậy, cho nên nhìn vô cùng chật chội.
Lúc này sắc mặt của mọi người đều không tốt cho lắm.
Bởi vì bọn họ bị người ta bỏ thuốc vào đồ ăn, qua hơn một giờ, thuốc còn chưa từng tan hết.
Muốn phản kháng cũng không còn sức.
Lúc này, ngoại trừ Hunter ra, còn có sáu người ở phía sau anh ta.
“Tại sao lữ đoàn Trung Vệ lại cứ theo đuổi chúng tôi như vậy? Lặng lẽ theo chúng tôi vậy thú vị lắm sao?” Hunter ngậm xì gà nói.
“Chính bởi vì anh tiết lộ tin tức của chúng tôi, khiến cho 13 chiến hữu của chúng tôi chết oan uổng, chúng tôi nhất định phải báo mối thù này!”
Hunter nhún vai, “Hoan nghênh đến báo thù, nhưng các người hiện tại đều đã bị bắt làm tù binh, thật sự cho rằng mình còn có thể sống mà trở về sao?”
“Nếu như chúng tôi sợ chết thì đã không gia nhập lữ đoàn Trung Vệ!”
“Đừng có vội chết, các người còn có cơ hội sống sót.” Hunt nói:
“Tôi cần danh sách các nhà khoa học của lữ đoàn Trung Vệ, chỉ cần các người có thể cung cấp danh sách này cho chúng tôi thì tôi sẽ thả các người trở về.”
“Anh nằm mơ đi!”
“Vị nữ sĩ xinh đẹp này, cô không nên vội từ chối, tôi biết cô không muốn phối hợp với tôi, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng như vậy.” Hunter đưa mắt quét qua những người còn lại, sau đó dừng lại trên người Ninh Triệt.
“Các người ai nguyện ý cung cấp phần danh sách này cho tôi, tôi sẽ thả người đó đi. Tôi cho các người năm phút để suy nghĩ, hy vọng các ngươi đừng để tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ động thủ.”
Nói xong, Hunter nhắm mắt lại, dựa người trên ghế, vẻ mặt thoải mái, dường như cũng không vội.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi 5 phút kết thúc, đều không có ai nói chuyện cả!
“Nếu đã không ai nói, vậy lập tức tiến hành bước kế tiếp đi.” Hunter chỉ Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt nói:
“Mang hai người bọn họ qua đây, tôi đã đợi lâu rồi.”
Hai tên thủ hạ đi về phía hai người.
“Hỗn đản, thả tôi ra!”
Một người trong đó cầm dao kề bên cổ Khưu Vũ Lạc, “Cô tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không tôi sẽ đưa cô đi gặp Thượng Đế.”
Tình huống bên phía Ninh Triệt cũng giống như vậy.
Không chỉ có tay bị trói, mà còn bị kề dao trước cổ, chỉ cần động một chút là có thể bị cắt đứt.
“Hai người đội trưởng các người cũng chính là hai người xinh đẹp nhất trong mấy người này, ra tay với hai người trước vậy.”
Hunter cầm một cái kéo, từ từ cắt bỏ quần áo của Ninh Triệt, bên trong là một cái áo chống đạn công nghệ cao, cũng không tính là cồng kềnh.
“Các người chuẩn bị đúng là rất đầy đủ.” Hunt vừa cười vừa nói: “Để tôi xem một chút phía dưới mặc gì nào.”
Vẻ mặt Ninh Triệt vô cùng bình tĩnh, cũng không quan tâm, nhìn rất thoáng.
Tê lạp!
Quần Ninh Triệt bị giật ra, so với nửa người trên thì nửa người dưới của Ninh Triệt lộ vẻ càng đơn bạc.
Ngoại trừ đồ lót màu đen, cũng không mặc quần áo gì khác.
Hunter cùng thủ hạ của anh ta đều nhìn đăm đăm.
Hai cái đùi này đủ để chơi một hồi.
Nhưng Hunter không trực tiếp động thủ, mà lại cắt bỏ quần của Khưu Vũ Lạc.
So ra thì Khưu Vũ Lạc tương đối bảo thủ, kiểu dáng rất phổ thông, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt cả.
“Mẹ nó, thả đội trưởng ra, có bản lĩnh thì hướng về phía tôi đây!” Đào Thành giận dữ hét lên.
“Yên tâm đi, hôm nay các người đều sẽ chết, chờ tôi chơi xong, sẽ để ý đến các người.”
Hunter phất phất tay, “Cởi áo chống đạn của bọn họ ra rồi ném tới trên giường.”
“Hunter tiên sinh, chỗ tôi còn có thuốc, có cần cho bọn họ uống không, tôi sợ hai người này không nghe lời.”
“Không sao cả, tôi không quan tâm.” Hunter nhún vai, “Nếu như cô ta không nghe lời, tôi sẽ đánh tới khi cô ta thành thật.”
“Ha ha...”
Mấy tên thủ hạ cười ha ha, sau đó cởi áo chống đạn của hai người xuống.
Đồ lót của Ninh Triệt cùng một bộ với phần dưới, mà Khưu Vũ Lạc là màu vàng nhạt.
Một bên sóng dữ, một bên gió êm biển lặng.
Có lúc, người với người lại chênh lệch như hai tòa núi, cao như vậy, lớn như vậy.
Hai mắt Hunter trợn tròn, trong mắt đều là si mê, tay đã vươn về phía Ninh Triệt.
Xì xì xì _ _
Nhưng tại lúc này, khóa cửa điện tử lại vang lên tiếng điện lưu.
------
Dịch: MBMH Translate