Lâm Dật đi vòng quanh nhà kính vài lần và thống kê một chút.
Một số quả trên cây đã chín, nhưng dưa hấu thì còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể lấy ra bán được.
Những thứ trước mắt có thể hái xuống bán, chắc khoảng một trăm cân.
Nhưng anh không thể lấy toàn bộ đi bán hết mà còn phải đưa cho Kỷ Khuynh Nhan, Lương Nhược Hư, Lý Sở Hàm, Vương Oánh và những người khác, số hoa quả còn dư lại khoản tám mươi cân.
Dựa theo quy mô hiện tại, tám mươi cân này phải được bán với giá ít nhất là hai vạn mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Trung bình, phải bán được với giá 2500 tệ một cân, mới có thể đạt được số tiền này.
Cái hệ thống cổ quái này, đây là nhiệm vụ quỷ quái gì vậy, đứa thiểu năng nào sẽ mua chúng chứ?
Tức giận thì tức giận, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
Tuy nhiên, muốn bán với giá 2500 tệ một cân, thấy thế nào cũng không khả thi.
Mặc dù hoa quả mùi vị rất ngon, chất lượng không có điểm chê nhưng trên thị trường có rất nhiều loại hoa quả ngon khác, hương vị cũng không thua kém gì, khách hàng không nhất thiết phải mua hoa quả của mình.
Mẹ nó đây không phải là đào hố chôn mình đó chứ.
Chẳng lẽ muốn bán đứng mình sao?
Có khá nhiều khó khăn.
Lâm Dật thầm thở dài, không thể nghĩ ra nổi biện pháp tạm thời, nhưng vẫn cần chuẩn bị sơ bộ.
Lâm Dật lái xe đi tới thị trấn, mua mười mấy thùng xốp, dự định sáng sớm sẽ hái hoa quả, hái xong sẽ đem bán ngay.
Đảm bảo độ tươi mới.
Ban ngày không có nhiều việc, nhưng Lâm Dật không làm gì, ở lại vào ban đêm.
Trong đầu anh chỉ có một câu hỏi, làm thế nào để bán được những thứ này với giá cao.
Nhưng sau khi suy nghĩ về vấn đề này cả một ngày, anh vẫn không tìm ra manh mối giải quyết.
Anh cảm thấy rằng đây không phải là việc mà con người có thể làm.
Mà Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư đã gọi điện thoại thúc giục suốt một ngày.
Họ muốn ăn trái cây vừa hái, dặn dò gửi trái cây cho họ càng sớm càng tốt vào ngày mai.
“Em làm gì ở đây vậy? Sao mặt mày ủ ê thế.” Diêu Tân bước tới, cầm theo một cái cuốc hỏi.
" Tam ca, cho em hỏi một chuyện."
"Chuyện gì em cứ hỏi."
"Nếu tính tất cả các loại trái cây trong nhà kính thì em có thể bán được nhiều nhất là bao nhiêu tiền?"
"Sao? Em thiếu tiền à? Em trồng những loại trái cây này không phải để mình ăn sao?"
"Chủ yếu là do thu hoạch được khá nhiều, em không thể ăn hết, em định mang ra dựng sạp bán, coi như trải nghiệm cuộc sống."
"Cũng khá hợp lý. Dù em có giàu có đến đâu, em cũng không thể quên đi khoảng thời gian khó khăn trong quá khứ. Với lại những loại trái cây này của em đều là hàng tốt." Diêu Tân châm thuốc và nói.
"Lúc trước anh đến giúp em nhổ cỏ, anh có hái xuống ăn thử, quả thật rất ngon, có thể sẽ bán được với giá cao."
Người dân trong thôn là như vậy, mọi người đều rất thẳng thắn, không muốn anh khách sáo với họ, đồng thời họ cũng sẽ không khách sáo với anh trong một số việc nhỏ.
Ví dụ như việc ăn trái cây này.
Tuy nhiên Lâm Dật cũng giống như vậy, thường xuyên đến nhà người khác đào khoai tây ăn.
"Giá cao là bao nhiêu?"
“Đừng nôn nóng, để anh nghĩ lại.” Diêu Tân nói:
“Tốt hơn em nên mang đến Trung Hải để bán, vì những người giàu có sẽ mua nó với giá cao hơn.” Diêu Tân nói:
"Vậy thì hãy mang đến nơi có nhiều người giàu có mà bán. Nếu may mắn, trái cây trong nhà kính này có thể được bán với giá hai vạn."
"Ừm ..." Lâm Dật dừng lại.
"Cộng tất cả trái cây trong nhà kính lại mới có thể bán được với giá hai vạn sao?"
"Em nên thấy hài lòng đi, đây là bởi vì trái cây em trồng chất lượng tốt nên mới có thể bán được với giá này, nếu là trái cây bình thường thì chỉ có thể bán được với giá một vạn."
"Tam ca, anh nói thử xem số trái cây trong nhà kính này của em, có khả năng bán được một trăm vạn không?"
Diêu Tân sửng sốt một chút, đưa tay đặt lên trán Lâm Dật.
"Tiểu Dật, em bị sốt rồi à? Em đang nói nhảm gì vậy?"
Lâm Dật: ...
“Tên nhóc này đừng trêu đùa anh vậy chứ.” Diêu Tân cười nói:
"Anh kêu chị dâu em ban ngày đi mua thịt, buổi tối chúng ta nướng thịt ăn, đợi lát nữa em hãy qua đi."
"Được, lát nữa em qua ăn."
"Đúng rồi, em còn chuẩn bị sẵn cả thùng xốp, ngày mai định ra ngoài bán hoa quả sao?"
"Đúng là có ý này."
"Vừa hay ngày mai gia đình lão Đỗ cũng sẽ đi bán rau, không biết là đi Trung Hải hay huyện thành. Đến lúc đó hỏi thăm một chút, nếu tiện đường có thể đi nhờ xe của họ, xe việt dã của em không thích hợp để chở nhiều trái cây như vậy."
"Được rồi, lát nữa em sẽ hỏi thử."
Lâm Dật ngồi ở cửa nhà kính một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra cách hay.
Cho dù là đã chế biến cũng chưa chắc sẽ bán được với giá cao.
Một đống phiền phức.
Sau đó Lâm Dật đi đến nhà Diêu Tân dùng bữa.
Vừa đúng lúc biết Lâm Dật muốn đi buôn bán, Diêu Tân cũng mời Đỗ Đại Hải và Đỗ Dao đến đây.
“Nghe nói thứ này giá khá đắt, nhưng thực sự rất ngon.” Đỗ Đại Hải nhấp một ngụm Mao Đài, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức mỹ vị.
“Ba, ba uống ít thôi, lúc đi ba đã hứa với mẹ con như thế nào?” Đỗ Dao nói.
"Ba sẽ không uống quá nhiều, chỉ một ly này thôi."
“Đừng chỉ lo uống rượu, còn có việc chính phải nói.” Diêu Tân nói:
"Ngày mai nhà anh phải đi bán rau đúng không? Định đi huyện thành hay là Trung Hải?"
“Đi huyện thành, năm nào nhà tôi cũng đi huyện thành không phải sao?” Đỗ Đại Hải nhìn Lâm Dật nói:
"Vừa đúng lúc hai chúng ta có thể đi cùng nhau làm bạn đồng hành."
"Ai cũng trồng được trái cây rau củ tốt, ở huyện thành bán không được giá cho lắm. Hay là hai người có thể đến Trung Hải bán, ở nơi đó có rất nhiều người giàu có. Trái cây rau củ mà hai người bán đều là loại tươi xanh, người ở đó sẽ rất thích."
“Trung Hải quá xa, nhà chúng tôi cũng không có quá nhiều rau củ, không cần phải lăn lộn một chuyến xa như vậy.” Đỗ Đại Hải nói.
"Trung Hải làm sao có thể giống như huyện thành nhỏ được? Giá cả sẽ tăng gấp đôi, tiền xăng xe chạy thêm một chút chắc chắn sẽ bù lại được." Diêu Tân vừa uống rượu vừa nháy mắt nói giúp Lâm Dật.
“Ba, con cảm thấy chú ba nói cũng đúng, tại sao nhà chúng ta không đi Trung Hải buôn bán thử xem?” Đỗ Dao nói theo Diêu Tân.
“Thôi được, đi thì đi.” Đỗ Đại Hải cười nói, “Tôi đã uống rượu của người khác rồi. Tôi phải giúp việc này.”
"Vẫn là anh hiểu ý, haha ..." Diêu Tân nâng ly của mình, "Mọi việc quyết định như vậy đi."
“Tôi đây làm việc các anh còn không yên tâm sao?” Đỗ Đại Hải nhìn Lâm Dật nói:
"Hãy tập trung vào lúc 5 giờ ngày mai và cố gắng đến Trung Hải sớm nhất có thể, chúng ta phải nhanh chóng bày bán hàng hóa vào buổi sáng."
"Được thôi."
"Ba, con cũng muốn đi cùng ba."
"Con sắp thi tuyển sinh đại học, con nên ở nhà ôn bài."
"Ngày nào cũng ở nhà học chán quá, ba đưa con đi thăm thú bên ngoài một chút đi."
"Vậy thì con dậy sớm một chút đi, nếu con dậy muộn ba sẽ không đưa con đi."
"Yeah."
Buổi tối, bữa tiệc rượu này đến mười giờ cũng kết thúc.
Lâm Dật ngủ thiếp đi ba tiếng, hơn một giờ sáng liền thức dậy.
Với các kỹ năng trồng trọt cấp bậc thầy, công việc hái trái cây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, anh không có cảm giác khó khăn gì cả.
Nhưng động tác của Lâm Dật rất chậm rãi và nhẹ nhàng.
Hình thức bên ngoài của mỗi trái đều rất đẹp, nếu bị va đập sẽ ảnh hưởng đến hình thức, bán không được giá.
Vì lý do này, Lâm Dật bận đến bốn giờ sáng.
Không lâu sau, Đỗ Đại Hải lái chiếc xe tải dài ba mét của mình đến nhà kính của Lâm Dật, sau đó chất trái cây lên xe và lái về phía Trung Hải.
Nhưng Lâm Dật không có hứng thú gì cả.
Mặc dù người ở Trung Hải giàu có nhưng họ không bị thiểu năng.
Mẹ nó làm sao bán được chỗ trái cây này ra ngoài đây!
------
Dịch: MBMH Translate