Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1095 - Chương 1093. Nhiệm Vụ Khiến Người Ta Đau Đầu

Chương 1093. Nhiệm Vụ Khiến Người Ta Đau Đầu
Chương 1093. Nhiệm Vụ Khiến Người Ta Đau Đầu

Hơn một giờ sau, Lâm Dật trở lại văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.

Vì trà sữa đã nguội nên anh để lại chỗ của Vương Oánh, chỉ mang cơm nắm về.

"Anh cuối cùng cũng trở lại, em đã đợi rất lâu đấy."

"Thèm chết em."

“Dáng người em không béo, ăn nhiều cũng không sao.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói.

Bốn giờ chiều, Kỷ Khuynh Nhan xử lý xong mọi việc, liền thu dọn đồ đạc cùng Lâm Dật về nhà.

Sau khi về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan đã thực hiện lời hứa của mình, cô đã làm cho Lâm Dật bốn món ăn và một món canh.

Tay nghề đã được cải thiện hơn rất nhiều, với trình độ này mà nấu ăn tại nhà đã được coi là khá tốt.

Sau bữa ăn, Lâm Dật không lên lầu mà nằm trên đùi Kỷ Khuynh Nhan xem TV trong phòng khách.

Câu được câu mất tán gẫu về những chủ đề không bổ ích.

Trước đây, Lâm Dật cảm thấy hành vi như vậy thật lãng phí thời gian.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy dùng cách này lãng phí cuộc sống cũng là một việc khá tốt.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan lấy đồ ăn tối hôm qua ra hâm nóng, sau khi ăn xong từng người lái xe ra ngoài đi làm việc riêng.

Vội lái xe tới thôn Hoan Hỉ, Lâm Dật không thể chờ được nữa.

Tuy rằng anh đã đi bốn năm ngày, nhưng trông đất đai nhà cửa, đã phát triển hơn không ít.

Thậm chí có nhiều người đã thu hoạch trước những thứ họ trồng trong nhà kính.

Đối với những người dân sống bằng nghề trồng trọt, đây là niềm vui.

Sau khi lái xe về nhà, Lâm Dật đi đến chuồng heo xem xét, phát hiện con heo đang ngủ say, há miệng toe toét, giống như đang gặp một giấc mộng xuân.

Con heo này đã được hơn ba tháng, còn là heo nái, nếu nó nằm mơ như vậy, anh nghĩ có khi nào sau này chúng sẽ thành người ... heo.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, nó không có sau này, nhìn bộ dáng này ước chừng không bao lâu nữa sẽ có thể đem đi giết thịt.

Lâm Dật cầm ống nước, dọn dẹp sạch sẽ chuồng heo một lượt, sau đó đi vào nhà kính.

So với chuồng heo hôi hám, trái cây trong nhà kính tăng trưởng rất tốt.

Lúc anh đi đã có một số trái có thể ăn được, nhưng bây giờ, một phần ba trong số đó đã chín.

Anh khẳng định không thể ăn hết, nhưng anh có thể lấy mấy thứ này đi làm quà tặng.

Dù sao đã lâu như vậy không ít người tự mình đến giúp đỡ, tặng quà đáp lễ là việc nên làm.

Lâm Dật hái một trái đào trên cây nếm thử một chút, ánh mắt lập tức sáng ngời.

Mùi vị này quá ngon.

Tuy rằng rất ngọt, nhưng không gắt một chút nào.

Hơn nữa màu sắc đỏ tươi căng mọng nước, đúng là cực phẩm.

[Nhiệm vụ hoàn thành, * Khen thưởng 100.000 điểm giá trị thông thạo.]

[Mức độ hoàn thành chức nghiệp: 40%, thưởng 5 tỷ nhân dân tệ.]

Lời nhắc của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Dật, thúc giục anh hoàn thành nhiệm vụ ẩn.

"Hệ thống, nhiệm vụ này của cậu rất hay. Cậu còn có thể nhìn rõ những sự việc này. Không nghĩ tới cậu cũng là một người tinh ranh cổ quái."

Phần thưởng 5 tỷ tiền mặt không phải là quá nhiều đối với Lâm Dật, nhưng cũng là thứ mà anh đang cần gấp.

Suy cho cùng, các dự án về máy quang khắc và hệ thống điện thoại di động đều rất tốn kém.

Về vấn đề tặng quà, Lâm Dật cũng không vội, dự định ngày mai sẽ đi làm.

Sau khi cho nước vào ruộng và dọn sạch cỏ dại, Lâm Dật quay trở lại nghỉ ngơi và gửi một tin nhắn cho Kỷ Khuynh Nhan, nói rằng hôm nay anh sẽ không quay lại.

[Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 200.000 điểm thông thạo.]

[Cấp độ hoàn thành chức nghiệp: 60%, thưởng kỹ năng canh tác cấp bậc thầy.]

Ba giờ sáng, lời nhắc của hệ thống lại vang lên trong đầu anh.

Lâm Dật sửng sốt một chút, nhiệm vụ này ở đâu ra?

Sau vài giây suy nghĩ, có lẽ là con heo mà anh nuôi nó đã đạt một trăm cân!

Nhưng khen thưởng của hệ thống đã làm cho Lâm Dật xúc động chửi mẹ nó.

"Hệ thống, mẹ nó cậu ra đây cho tôi. Tôi cực khổ hao tâm tổn sức chăm nuôi hơn ba tháng, cuối cùng thưởng cho tôi kỹ năng canh tác cấp bậc thầy? Có tác dụng cái con khỉ!"

Hệ thống không nói chuyện, có thể cũng biết mình đuối lý.

Lâm Dật đứng dậy nhìn vào chuồng heo.

Quả nhiên, con heo vẫn đang vui vẻ ăn.

"Tao một bên dọn phân một bên dọn nước tiểu nuôi lớn mày, mày lại đem đến cho tao phần thưởng như vậy. Tao giữ mày lại còn có lợi ích gì!"

"Hừm hừm--"

Lâm Dật: ...

"Mẹ kiếp, ngày mai tao sẽ đem mày đi giết thịt!"

Sau khi chửi bới một câu, Lâm Dật đi về nhà nghỉ ngơi, 7 giờ sáng hôm sau mới dậy.

"Này, Tiểu Dật trở lại rồi sao."

Diêu Tân tay đang cầm cuốc và hút thuốc, nhìn thấy Lâm Dật chủ động chào hỏi.

“Em về ngày hôm qua.” Lâm Dật đứng dựa vào tường nói: “Tam ca, anh có thể giúp em giết thịt con heo này được không."

"Giết heo?"

Diêu Tân ghé đầu vào tường liếc mắt nhìn anh, "Con heo này mới một trăm cân, giết thịt chúng làm gì chứ? Nếu như nuôi thêm một thời gian, thế nào cũng nuôi được đến hai trăm ký. Bây giờ nó còn nhỏ như vậy, giết thịt thật đáng tiếc."

"Không sao, lúc này thịt heo ăn rất ngon."

Diêu Tân cười cười, nhưng cũng không thuyết phục Lâm Dật nữa, anh ta biết rằng Lâm Dật rất có tiền và anh ta không thể thuyết phục Lâm Dật bằng suy nghĩ thông thường.

"Đến đây, tam ca có chuyện muốn nói với em."

Diêu Tân vẫy vẫy tay gọi Lâm Dật lại.

"Đừng giết heo của em trong thôn. Em ra ngoài tìm một lò mổ. Giá chính thức là 150 một con heo. Nếu em mang heo đến đó để giết thịt, họ sẽ làm sạch sẽ, em cũng đỡ bớt việc."

“Tại sao vậy, trong thôn không có người nào giết heo sao?” Lâm Dật nói: “Lúc trước nhị ca muốn giết heo không phải đều do người trong thôn giết sao.”

"Thông thường theo tục lệ trong thôn, những con heo không có việc gì thì không được tùy tiện giết thịt. Sau khi giết xong, em phải mời người khác đến ăn." Diêu Tân nói:

"Em thử nghĩ xem, nếu em giết thịt một con heo, em phải mời năm người đến giúp đỡ em phải không? Nếu bọn họ đến giúp em để lấy thịt heo về ăn, vậy thì con heo một trăm cân này của em có thể còn được bao nhiêu thịt? Và sau khi giết mổ xong em còn phải thu dọn, sẽ rất phiền phức. Nghe theo tam ca đi, lát nữa anh sẽ giúp em gọi điện thoại cho lò mổ, em chỉ việc mang heo đến đó giết thịt."

"Vậy đi, cảm ơn tam ca."

“Em khách sáo cái gì.” Diêu Tân dụi tắt tàn thuốc nói: “Anh còn phải đi ra ruộng làm việc, không nói chuyện với em nữa.”

"Được rồi."

Tiễn Diêu Tân đi, Lâm Dật làm một cái gì đó đơn giản để ăn, sau đó đi lững thững đến nhà kính.

Việc giết mổ heo không vội, anh còn phải xử lý những loại trái cây này một cách nhanh chóng.

Nếu để lâu sẽ bị thối trên cây, phải xử lý nhanh chóng.

[Nhiệm vụ hệ thống, bán trái cây trồng được với số tiền tích lũy là một trăm vạn. Khen thưởng 20.000 điểm giá trị thông thạo.]

"Mẹ kiếp!"

Nhìn thấy nhiệm vụ hệ thống mới phát ra, Lâm Dật không làm theo quy trình, trực tiếp mắng.

"Hệ thống, cậu đang đùa với tôi sao, chỉ một chút hoa quả, cậu kêu tôi bán được một trăm vạn?"

[Cuộc sống luôn phải gặp những thử thách mới.]

"Đừng trách tôi độc miệng, thảo nào nền văn minh Tilia của các cậu bị tiêu diệt, bởi vì các cậu quá chó."

[Trái cây được trồng từ bùn đất vàng có tác dụng làm đẹp và dưỡng nhan, cải thiện quá trình trao đổi chất của cơ thể,… Mời ký chủ tự mình khám phá nhé.]

"Hửm?"

Lâm Dật ngẩn ra một chút, công năng này cũng không tệ.

Nhưng nó vẫn không thực tế nếu anh muốn bán một thứ như vậy với giá một trăm vạn!

Lâm Dật cũng biết một khi nhiệm vụ hệ thống đã phát ra, sẽ không thể thay đổi.

Tựa như mẹ bạn đánh bạn, không nói đạo lý.

Lúc trước nhìn trong nhà kính trồng đầy hoa quả, Lâm Dật cảm thấy đây là một thành tựu to lớn.

Nhưng bây giờ, chỉ có một cảm giác hụt ​​hẫng mờ mịt.

Chỉ có mấy loại hoa quả nhỏ này mà phải bán với giá một trăm vạn!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1093.
Bình Luận (0)
Comment