"Bọn họ không nói mất bao lâu mới cho ra kết quả sao?"
"Có vẻ như sẽ mất ít nhất một tháng." Khưu Vũ Lạc nói:
"Tuy nhiên, trong các cuộc họp nội bộ, cộng với việc bổ sung các thí nghiệm tiêm thử trên chuột bạch, gần như có thể suy đoán ra rằng nó chính là một loại thuốc có thể thay đổi trình tự gen và tăng cường hệ thống của con người."
“Đã hiểu.” Lâm Dật vừa nói vừa nướng tôm: “Nước Mĩ đã từ từ lớn mạnh hơn trên đảo Tilia trong những năm qua, không thể tách biệt chuyện này.”
“Đúng vậy.” Khưu Vũ Lạc nói:
"Nước Mĩ và các quốc đảo luôn là cường quốc về khoa học và công nghệ, cũng chỉ có bọn họ mới nắm giữ được khoa học và công nghệ, cho nên có rất nhiều chuyện đều không có biện pháp, khoản cách vẫn luôn luôn tồn tại."
“Đường còn dài.” Lâm Dật cảm khái một tiếng, sau đó tự mình uống một hơi cạn sạch.
Nói xong chuyện chính, còn lại là tán gẫu, một bữa cơm kéo dài đến 11 giờ tối mới kết thúc.
Tuy rằng Khưu Vũ Lạc có uống rượu nhưng cô ấy vẫn kiểm soát được và chỉ uống hai ly, cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Chuyện lái xe khi say rượu hoàn toàn không có.
Cho dù không dựa vào thế lực của Khưu gia, Lưu Hồng cũng có thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Sau khi trở về khách sạn Bàn Cổ để nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Lâm Dật đã đến căn cứ huấn luyện của lữ đoàn Trung Vệ.
Lưu Hồng làm giống như mẫu, tổ chức cho Lâm Dật một buổi lễ tuyên dương, nhưng chỉ có tổ hai và tổ ba tham gia.
Ngoài việc này, còn có một quyết định quan trọng khác cũng được công bố.
Bởi vì trong các lần hoạt động trước, tổ hai và tổ ba đã phải chịu mức độ thương vong khác nhau, cho nên trong vòng một năm tới, tổ hai tổ ba sẽ cùng nhau hành động.
Chờ đến khóa huấn luyện vào năm sau, khi những tân binh được tuyển chọn vào, hai nhóm sẽ được tách ra.
Nhưng trong việc bổ nhiệm nhân sự, một điều rất thú vị đã xảy ra.
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều là trưởng nhóm, không phân lớn nhỏ.
Nhưng trong một đội mà có đến hai người đứng đầu thì rõ ràng là không hợp lý.
Cho nên Lưu Hồng đã bày trò gian xảo, thăng Lâm Dật lên làm đội phó, không có quyền chỉ huy nhưng có quyền tham gia biểu quyết.
Nói cách khác, một khi Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt xảy ra bất đồng quan điểm, thì thái độ của Lâm Dật rất quan trọng.
Đào Thành sờ cằm và tự nhủ:
"Kể từ bây giờ, nhóm mới này sẽ là câu chuyện của hai người phụ nữ và một người đàn ông."
Lâm Dật trở về Yến Kinh sau khi mọi vấn đề hình thức đã được xử lý xong.
Tuy nhiên, những điều về người đàn ông mặc đồ đen luôn quanh quẩn trong đầu anh suốt thời gian qua.
Mơ hồ, Lâm Dật luôn có linh cảm.
Sau này, rất có thể sẽ còn gặp lại nhau trên đảo Tilia.
Nếu không thể vượt qua người này, về sau lại có nhiệm vụ trong lĩnh vực này, rất có thể sẽ thất bại.
Thật sự có một chút khó khăn để thực hiện.
Không bao lâu máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Trung Hải Trung Quốc.
Lâm Dật lái chiếc xe mình đã đậu sẵn ở sân bay đi đến tập đoàn Triều Dương.
"Nhanh như vậy đã trở về rồi sao!"
Nhìn thấy Lâm Dật từ bên ngoài đi vào, Kỷ Khuynh Nhan vội đặt chiếc bánh quy trong tay xuống, nhảy lên người anh.
Lâm Dật vuốt ve đỡ mông Kỷ Khuynh Nhan, hai người ngồi xuống ghế sô pha.
"Nghe giọng điệu này của em, hình như là không muốn nhìn thấy anh trở về."
"Anh đang nói cái gì vậy." Kỷ Khuynh Nhan nhéo nhéo mặt Lâm Dật, “Buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh, cho anh đón gió tẩy trần.”
"Vậy anh sẽ chờ em thể hiện tài năng."
"Này, em đảm bảo sẽ làm anh ngạc nhiên."
Buổi chiều, Lâm Dật không có dự định đi thôn Hoan Hỷ.
Cả nhà kính và chuồng heo đều được giám sát.
Các thiết bị cho ăn tự động cũng đang hoạt động bình thường và không có gì phải vội vàng trong thời gian này.
Hơn nữa xem xét hình thể của con heo, độ khoản một trăm cân, nói không chừng có thể đột phá.
Ngoại trừ lữ đoàn Trung Vệ, mọi thứ còn lại đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
"Anh có thể tự tìm việc gì đó để làm. Em còn có việc bận, nên em không quan tâm đến anh được." Kỷ Khuynh Nhan nói.
Lâm Dật gật đầu, cũng không để ý.
"Anh ra ngoài đi dạo một lúc, đã ngồi trên máy bay suốt rồi."
“Được được.” Đôi mắt to xinh đẹp của Kỷ Khuynh Nhan lóe lên, nhìn Lâm Dật mấy lần. “Bên cạnh công ty có một cửa hàng bán cơm nắm mới mở, nhân tiện giúp em mua một ít về.”
"Em có đủ loại tật xấu."
Lời nói của Kỷ Khuynh Nhan khiến Lâm Dật nhớ đến một việc thời học đại học.
Lúc cuối tuần không có khóa học, mọi người đều nằm la liệt trong phòng ký túc xá như xác chết.
Vào thời điểm này, bất cứ người nào muốn ra ngoài.
Năm người còn lại nếu không phải nhờ họ đi mua đồ ăn thì là nhờ họ đi lấy nước, lấy hàng chuyển phát nhanh, tóm lại là cứ nói mãi không ngừng.
Cũng giống Kỷ Khuynh Nhan bây giờ.
Như thể một người nào đó đi ra ngoài, nếu không nhờ họ làm cái gì đó thì chính là lỗ nặng.
"Này, anh tốt nhất, ngoan, đi đi~"
Trước sự đáng yêu của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật không có cách chống cự.
Khi xuống lầu, Lâm Dật tìm được cửa hàng mà Kỷ Khuynh Nhan đã nói.
"Ông chủ, cơm nắm này bán thế nào?"
"Hai mươi tệ một phần, một phần ước chừng khoản nửa cân."
"Lấy cho tôi ... hai phần."
Vốn dĩ Lâm Dật định mua một phần, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến Vương Oánh anh liền mua hai phần, nhân tiện mua thêm hai phần trà sữa.
Mặc dù trong khoảng thời gian này phòng kinh doanh có người cũ đi người mới vào, nhưng vẫn còn có hai nhân viên cũ, để che giấu tai mắt người khác, Lâm Dật mua một đôi khẩu trang và kính râm đeo vào che chắn cẩn thận.
Khi đi đến phòng kinh doanh, Lâm Dật xách đồ và đẩy cửa phòng làm việc của Vương Oánh mà không hề bị phát hiện.
Vương Oánh đang ngồi ở bàn làm việc, tính toán báo cáo tiêu thụ.
Chiếc áo sơ mi trắng phồng lên hai đỉnh, bên dưới là chiếc váy yếm màu đen và đôi tất chân màu da.
Vẻ đẹp quyến rũ của sự trưởng thành được thể hiện một cách sinh động trên người Vương Oánh.
"Em là ... Tiểu Dật?"
"Em đeo kính râm và khẩu trang mà chị vẫn nhận ra em sao?"
"Trên người em có mùi hương, chị vừa ngửi thấy đã biết."
Vương Oánh đứng dậy, đón Lâm Dật bước vào và để cho anh ngồi trên ghế văn phòng của cô.
"Mua cho chị sao?"
"Hai người các ngươi mỗi người một phần."
Lâm Dật không chỉ tên nói họ nhưng Vương Oánh cũng biết đó là ai.
"Hì hì ~"
Vương Oánh rùng mình, "Bà chủ đang ở trên lầu. Em còn qua đây đưa đồ cho chị, thật là đủ kích thích."
"Lúc trước em không để ý, nhưng nghe chị nói như vậy, có vẻ thật sự rất kích thích."
"Lần sau em đừng làm như vậy nữa. Nếu để Kỷ tổng nhìn thấy thì không tốt." Vương Oánh cầm lấy viên cơm nắm bỏ vào miệng. "Lần sau nếu em nhớ chị, em chỉ cần gọi điện thoại cho chị, chị liền đi tìm em là được."
"Thiếu phụ tri kỷ thì đã sao? Những cô gái nhỏ đó không hề cùng cấp bậc với chị."
“Chị vẫn có sự tự tin này.” Vương Oánh ưỡn ngực nói.
"Chị làm sao vậy? Vừa rồi em đi vào, em nhìn thấy chị cau mày."
"Chị đang rất phiền não với bảng báo cáo doanh số. Chị đã làm hai ngày nay rồi. Số tiền đó lúc nào cũng không khớp. Chênh lệch hơn 1 triệu." Vương Oánh đứng sau lưng Lâm Dật giúp anh xoa bóp vai, "Chị nhớ rồi, em ở phương diện này khá lợi hại, nếu không phiền hay là em giúp chị làm đi?"
"Còn chị thì sao."
Vương Oánh ái muội cười, "Chị sẽ cho em cái gì này kích thích hơn."
Sau khi nói xong, Vương Oánh quỳ xuống dưới bàn làm việc, cởi thắt lưng của Lâm Dật.
"Em làm việc của em, còn chị làm việc của chị, không ai chậm trễ ai."
"Được lắm, kích thích!"
------
Dịch: MBMH Translate