“Cậu đừng nghĩ người khác xấu xa như vậy được không.” Phùng Giai Giai nói:
"Tôi chỉ đơn giản là đang thưởng thức cái đẹp mà thôi, không có nhiều tâm tư sâu xa như vậy."
"Nếu đã không có tâm tư đó thì chúng ta hãy nhanh chóng quay về nhà. Tôi đã ở trong đoàn phim cả đêm, sắp chết vì buồn ngủ rồi."
"Dù buồn ngủ thế nào cũng phải ăn cơm đúng không? Nhưng mà trong nhà không còn đồ ăn. Chúng ta đi mua một ít đi."
"Tôi thấy cậu là đang muốn tiếp cận người ta, còn nói nhiều như vậy làm gì. Giấu đầu lòi đuôi."
“Đừng nói nữa, mau đi thôi.” Phùng Giai Giai sốt sắng kéo Nhiếp Tiểu Phi đi tới, “Tôi muốn nhìn kỹ khuôn mặt của anh ấy, thật là quá đẹp trai.”
Kéo chỉnh lại váy, Phùng Giai Giai đi về phía Lâm Dật.
Cô ấy bất ngờ khi nhìn thấy trái cây trên xe đều có màu đỏ tươi hấp dẫn, màu sắc căng mọng nhìn rất ngon miệng.
“Những quả này trông khá ngon.” Nhiếp Tiểu Phi cầm một quả đào nói: “Nhìn rất ngon miệng.”
“Anh trai, đào nhà anh bán thế nào?” Phùng Giai Giai hỏi: "Lấy cho tôi năm quả."
"2500 tệ một cân, tôi sẽ cân cho cô ngay."
Lâm Dật cũng rất nhiệt tình khi thấy có khách đến, không ngờ lại có người mở hàng sớm như vậy.
"Chờ đã, anh vừa nói cái gì? 2500 tệ một cân?"
Không chỉ Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phi ngạc nhiên, mà ngay cả Đỗ Đại Hải và Đỗ Dao cũng cảm thấy rằng bọn họ đã nghe nhầm.
"Tiểu Dật, cậu đang nói cái gì vậy? Bán những quả đào này với giá 2500 tệ một cân sao?"
"Hoa quả của tôi bán khác với hoa quả nhà người ta, nó có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm đẹp da, điều hòa nội tiết nên đương nhiên giá cả phải đắt hơn."
Nghe vậy, ngay cả cô gái nhỏ Đỗ Dao cũng không dám gật đầu đồng tình.
Ngay cả ở nơi như Trung Hải, bán 25 tệ một cân đã là rất đắt. Bán với giá 2500 tệ một cân thì làm gì có ai mua đúng không?
Đây là quả đào, không phải nhân sâm.
"Anh đang làm gì vậy? Chạy đến chỗ này lừa đảo người khác có phải không?" Nhiếp Tiểu Phi không hài lòng.
Làm gì có loại trái cây nào có thể bán với giá 2500 một cân chứ?
Anh ta thật sự cho rằng mình đẹp trai là muốn làm gì thì làm sao?
Tiền của chị đây cũng không phải từ trên trời rơi xuống nhé.
"Không phải tôi đã nói cho các cô biết mọi chuyện rồi sao? Trái cây nhà tôi bán khác với những người khác. Muốn mua hay không thì tùy các cô."
"Anh có ý gì đây, tôi nói sai sao? Có tin tôi sẽ báo cáo anh lên Cục công thương không!" Nhiếp Tiểu Phi nói:
"Anh nói đào nhà anh có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm đẹp da, điều hòa nội tiết thì là gì? Anh tuyên truyền sai sự thật, phải chịu trách nhiệm hình sự!"
Lâm Dật nhún vai, "Tin hay không tùy cô. Nếu cô không đủ tiền mua thì thôi. Tôi cũng không cầu xin cô mua đào của tôi đúng không."
“Tiểu Phi, đừng cãi nhau ầm ĩ nữa, có nhiều người ở đây lắm.” Phùng Giai Giai nắm lấy cánh tay của Nhiếp Tiểu Phi, nói:
"Người ta đã nói trước giá cả. Mua hay không là quyền tự do của chúng ta, chúng ta không thể chỉ trích cho người ta được."
Nói xong, Phùng Giai Giai nhìn Lâm Dật, "Anh trai, đào của anh giá hơi đắt, tôi mua một quả được không?"
“Gì vậy, não cậu có vấn đề rồi sao?” Nhiếp Tiểu Phi nói: "Trái cây đắt như vậy, cậu còn mua làm gì? Hàng nhập khẩu cũng không dám bán giá này. Anh ta cho rằng bản thân có chút nhan sắc, nên chạy tới đây lừa gạt mấy cô gái ngây thơ như cậu thôi."
“Mua một trái nếm thử xem sao.” Phùng Giai Giai nói:
"Tôi chỉ mua một trái cũng không tốn bao nhiêu tiền. Chắc chắn nó không giống với những loại đào khác nên anh ta mới dám bán nó đắt như vậy, giá đắt phải có thứ gì đó khác biệt."
"Tôi không thèm quan tâm cậu nữa, cậu đúng là đồ ngốc không có não."
"Cùng lắm cũng chỉ 1.000 hay 800 tệ mà thôi, tức là bằng giá một ly cocktail, chúng ta không cần keo kiệt như vậy."
Nói xong Phùng Giai Giai nhìn qua Lâm Dật:
"Anh chọn cho tôi một trái màu đỏ. Nếu không ngon, một lát nữa tôi sẽ tới tìm anh hoàn tiền."
"Không vấn đề gì."
Lâm Dật không dám bảo đảm những thứ khác, nhưng về phần hương vị của trái cây, anh vẫn rất tự tin.
Chọn giúp Phùng Giai Giai một quả, cho vào túi cân và đưa cho cô ấy.
"910 tệ, tôi sẽ giảm giá thêm cho cô, chỉ cần đưa 500 tệ là được."
Nhìn thấy Lâm Dật hào phóng giảm gần gấp đôi, Phùng Giai Giai có chút hài lòng.
Xem ra anh ta không phải lòng dạ đen tối, nếu không sao lại giảm nhiều tiền như vậy.
Phùng Giai Giai đưa 500 tệ cho Lâm Dật, sau đó mỉm cười rời đi.
"Tôi thấy cậu có tiền nhưng không có nơi nào để tiêu."
Trên đường trở về, Nhiếp Tiểu Phi vẫn nói không ngừng.
"Chị đây càng nghĩ càng tức giận, bây giờ liền gọi điện thoại tố cáo anh ta!"
“Này này, cậu làm sao vậy, người ta không có trêu chọc gì cậu, sao cậu lại muốn tố cáo người ta.” Phùng Giai Giai thuyết phục.
“Ai nói anh ta không chọc tức tôi?” Nhiếp Tiểu Phi nói:
"Vừa rồi cậu không nhìn thấy anh ta khiêu khích tôi sao? Tóm lại cậu đừng ngăn cản tôi, nếu không tôi sẽ không coi cậu là chị em nữa. Không tố cáo anh ta, tôi ngủ không ngon."
Nhìn thấy đà hung hãn của Nhiếp Tiểu Phi, Phùng Giai Giai không dám nói gì.
Hai người quen biết nhiều năm, thậm chí có thể mặc chung đồ lót của nhau. Không thể vì Lâm Dật mà chọc cho cô bạn thân tức giận.
Nhiếp Tiểu Phi lấy điện thoại di động ra và bấm số của Cục công thương.
"Xin chào ngài, tôi muốn báo cáo. Trước cổng khu phố Thang Thần Nhất Phẩm của chúng tôi có một người bán trái cây, giá 2500 tệ một cân, anh ta còn nói nó có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm đẹp da và điều hòa nội tiết. Xin hãy đến xử lý đi. Đó rõ ràng là tuyên truyền sai sự thật, lừa đảo tiền của nhân dân!"
"Nhiếp Tiểu Phi! Báo cáo bằng tên thật! ID của tôi là 232301199402024113."
Phùng Giai Giai ở một bên bĩu môi, Nhiếp Tiểu Phi hành động nhanh thật.
Còn tố cáo người ta bằng tên thật.
“Cảm giác sau khi gọi điện báo cáo thật sự rất tuyệt.” Nhiếp Tiểu Phi nói:
"Tôi còn muốn thuê cho anh ta một ban nhạc cổ vũ, đúng là thú vị!"
“Không đến mức đó đâu.” Phùng Giai Giai nói:
"Người ta đã ghi rõ giá cả. Mua hay không là quyền tự do của chúng ta, bọn họ cũng không làm gì sai."
"Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là lừa đảo, tuyên truyền sai sự thật, dụ dỗ lừa gạt người dân. Người như bọn họ cần phải bị xử lý!"
“Tôi nghĩ thế này.” Phùng Giai Giai nói:
"Dù sao chúng ta cũng là người có thu nhập một năm hàng trăm vạn, mua đào đắt một chút thưởng thức cũng không thành vấn đề."
"Cậu không phải là thưởng thức, cậu là bị lừa."
"Hương vị trái cây của một anh chàng đẹp trai bán chắc chắn là khác biệt. Cậu không đủ trình độ để hiểu ý định của tôi đâu." Phùng Giai Giai nói:
"Lát nữa tôi phải cẩn thận thưởng thức nó, cậu đừng ăn trái cây của tôi."
"Trong khu phố có siêu thị hoa quả nhập khẩu. Bây giờ tôi sẽ mua mười ký. Chắc chắn là ngon hơn của cậu."
"Tôi thực sự không tin điều này."
Mang theo cái túi ni lông, Phùng Giai Giai lắc lắc với Nhiếp Tiểu Phi, "Nhìn kích thước và màu sắc của nó đi. Không cần nếm thử, nhìn thoáng qua cũng biết chắc chắn nó rất ngon."
"Cho dù là ngon, cũng không đáng giá 500 tệ."
“Cậu không thể đo lường giá trị của một món đồ thông qua giá cả của nó.” Phùng Giai Giai nói:
"Hãy nghĩ thử xem, Tiffany đã bán một chiếc kẹp giấy với giá 1.500 tệ, một cuộn len với giá 87.000 tệ. Đây không phải là thuế IQ sao? Tôi không hiểu tại sao có nhiều người lại sẵn sàng trở thành kẻ ngốc."
"Cậu nói như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Cậu tiêu 500 tệ cho một quả đào. Cậu không phải là kẻ ngốc à?"
"Thay vì bị người nước ngoài biến thành kẻ ngốc, tôi thà bị chính người của nước mình biến thành kẻ ngốc. Đây không phải là thể hiện giá trị bản thân sao?"
------
Dịch: MBMH Translate