Nhiếp Tiểu Phi khinh thường nhìn cô bạn thân một cái.
“Tớ thấy cậu không phải là muốn bị anh ta róc thịt, mà là muốn bị anh ta lừa thì có.”
“He he…”
Phùng Giai Giai lấp liếm mỉm cười: “Bị ai lừa cũng là lừa, tất nhiên phải chọn người đẹp trai.”
“Cậu đây là chỉ số thông minh không cao.” Nhiếp Tiểu Phi không để tâm nói.
“Vậy chút nữa cậu đừng ăn đào của tớ, cho dù có đòi thì tớ cũng không cho cậu.”
“Hứ, tự tớ mua được.”
Nhiếp Tiểu Phi trợn ngược mắt lên, đi về phía siêu thị nhập khẩu ở trong khu phố, mua năm quả đào, tiêu hết hơn 100 tệ, vả lại kích cỡ to hơn của Phùng Giai Giai.
“Nhìn thấy không, mỗi một quả đào tớ mua đều lớn hơn của cậu, mà năm quả mới tiêu có 167 tệ, tuy rằng cũng rất đắt, nhưng tớ đây gọi là cuộc sống tinh tế, còn cậu gọi là trong đầu ngập nước.”
“Cậu đó là to mà vô năng, tớ đây là nhỏ bé lanh lợi, chỉ nhìn vẻ bề ngoài không có tác dụng, nói không chừng bên ngoài thì đẹp đẽ mà bên trong đã mục nát.”
“Đi đi đi, hai chúng ta cùng về nhà.”
“Ai sợ ai.”
Mấy phút sau hai người về đến nhà, giây phút đầu tiên xông thẳng vào nhà bếp, tự mình rửa quả đào của mình, chuẩn bị xem xem ai ngọt hơn.
Nhiếp Tiểu Phi từ trong túi chọn ra một quả màu sắc đỏ tươi nhất, nói với Phùng Giai Giai:
“Chúng ta thử của bản thân trước đã.”
Hai mắt của Phùng Giai Giai phát sáng, không chú ý đến hình tượng mà gặm một miếng: “Tớ không đợi được nữa rồi.”
Vừa mới ăn một miếng, Phùng Giai Giai trợn trừng đôi mắt, biểu cảm giống như bị đông cứng.
“Biểu cảm này của cậu là gì vậy? Không phải là bị trúng độc rồi chứ, tớ đã nói đầu óc cậu ngấm nước mà, bây giờ thì tin tớ rồi chứ.”
“Trúng độc cái gì!” Phùng Giai Giai khoa tay múa chân vui sướng nói:
“Quả đào này vô cùng ngọt, từ bé đến lớn tớ chưa từng ăn loại quả nào ngọt như thế này.”
“Này, tớ biết gần đây cậu mới nhận một kịch bản của vai nữ phụ số ba, làm ơn không cần phải show kỹ thuật diễn xuất ở trước mặt tớ đâu, được không?” Nhiếp Tiểu Phi khinh thường nói: “Quá phóng đại rồi.”
“Cậu đây chính là ghen tị trắng trợn, thật sự vô cùng ngọt, còn là kiểu ngọt mà cậu tưởng tượng không nổi.” Phùng Giai Giai nói:
“Ngọt mà không ngấy, mát lạnh vừa miệng, lưu vị lâu dài, vị này giống như là mối tình đầu vậy.”
“Nhanh dừng lại, có phải cậu định dùng hết vốn từ ngữ mà trong đầu cậu biết được không?”
Nhiếp Tiểu Phi cầm quả đào của mình, cũng cắn thử một miếng, đôi mắt cũng trợn tròn giống thế: “Hoa quả nhập khẩu này quả nhiên không giống loại thường, ngọt thật, nhiều nước, nhiều sắp bằng tớ rồi.”
“Cậu đây là ví von tà ác gì vậy.” Phùng Giai Giai nói tiếp:
“Nhưng tớ dám đánh cược, chắc chắn quả đào của cậu không ngọt bằng của tớ!”
“Hứ, không tin cậu ăn thử xem.”
Nhiếp Tiểu Phi đưa quả đào của mình qua, Phùng Giai Giai cũng không khách khí, thử một miếng.
“Phì phì phì, loại đào rác rưởi gì vậy, kém xa của tớ luôn.” Phùng Giai Giai nói xong, lại cắn một miếng quả đào của mình, biểu cảm mãn nguyện giống như là đạt tới đỉnh cao.
“Cậu cũng quá giả tạo rồi đó, của tớ là đào tiêu chuẩn nhập khẩu, cậu lại nói không ngon?”
“Không tin cậu cắn thử của tớ thì sẽ biết cái gì gọi là cực phẩm.”
“Nếu như không ngon, tớ khẳng định sẽ đánh chết cậu!”
Nhiếp Tiểu Phi không tin, cầm quả đào của Phùng Giai Giai cắn thử một miếng.
Giây phút cắn xuống đó, cô ấy phát hiện có chút không bình thường.
Cảm giác này, thật sự không giống với quả đào mà mình mua.
“Mẹ nó, đào gì thế này, cũng quá ngọt rồi đó.”
“Cậu xem, tớ đã nói cái gì, ngon phải không?”
“Chết tiệt, nhanh cho tớ cắn một miếng.”
“Muốn ăn tự đi mà mua.” Phùng Giai Giai vừa chạy vừa nói.
“Cậu thật không trượng nghĩa, nhanh cho tớ thử đi.”
“Hứ, lúc trước không phải cậu khinh thường người ta sao, làm sao bây giờ lại nói muốn có rồi, loại con gái khó chiều như cậu thật khiến người ta đau đầu.”
“Lúc trước cũng không biết ngon như thế mà.”
“Chậc chậc chậc, bây giờ biết anh trai đó bán đồ rất đáng đồng tiền rồi chứ.”
Phùng Giai Giai đưa cho Nhiếp Tiểu Phi ăn phần quả đào còn lại.
Nhưng Nhiếp Tiểu Phi cũng chỉ cắn thêm một miếng, dù sao không phải là bản thân mình mua, giữa bạn bè tốt thế nào cũng phải biết chừng mực.
“Xựt… thật sự rất ngon.” Nhiếp Tiểu Phi nhai thật kỹ, dường như không muốn nuốt xuống.
“Tuy rằng rất ngon nhưng tớ cảm thấy giá 2500 tệ một cân vẫn là không cách nào chấp nhận được, ngoại trừ gặp phải kiểu phú bà vừa ngốc lại nhiều tiền như cậu.”
“Cũng chỉ là hôm nay gặp thì mua thôi, cậu còn nghĩ rằng tớ ngày nào cũng mua à, thỉnh thoảng mua một ít thưởng thức là được rồi.” Phùng Giai Giai nói:
“Tớ còn phải tiết kiệm tiền để mua nhà ở Trung Hải nữa.”
“Lời này có lý.” Nhiếp Tiểu Phi đứng dậy vươn người: “Nhanh đi tắm rửa đi, cậu tắm xong rồi tớ tắm, quay phim cả một đêm, còn không đi ngủ nữa thì tớ không chịu nổi.”
“Tớ tắm chậm lắm đó, cậu phải chuẩn bị tâm lý nhé.”
“Đi đi.”
Phùng Giai Giai vào phòng tắm, Nhiếp Tiểu Phi lấy ipad ra tìm phim xem, đợi Phùng Giai Giai ra.
Tuy rằng trong nhà có mấy phòng tắm, nhưng hai người vẫn quen người tắm trước người tắm sau, như thế chỉ cần dọn dẹp một phòng tắm là được rồi.
Khoảng tầm một tiếng sau, Nhiếp Tiểu Phi xem được hai tập phim truyền hình, đột nhiên nghe thấy từ trong nhà tắm truyền đến một tiếng hét thất thanh.
“Làm sao thế, có con gián sao?”
“Không, không có, cậu nhanh qua đây!” Phùng Giai Giai lớn tiếng nói.
Nhiếp Tiểu Phi xông vào trong phòng tắm, nhìn thấy Phùng Giai Giai quấn khăn tắm trên người, đang dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn bản thân.
Từ trên xuống dưới soi xét cô ấy mấy lượt, phát hiện trên người cô bạn thân dường như không có bất kỳ thay đổi nào.
“Cậu hoảng loạn cái gì thế, hình như cũng không có chuyện gì mà.”
“Không phải, cậu nhìn cằm của tớ.”
“Vẫn ổn mà.”
“Mụn biến mất rồi!”
“Ừm hửm?”
Qua lời nói của Phùng Giai Giai, Nhiếp Tiểu Phi mới chú ý đến, cục mụn trên mặt của cô bạn thân thật sự hết rồi!
Bởi vì buổi sáng lúc quay trở về, cô ấy còn phàn nàn với mình.
Cô ấy phải quay phim mấy đêm liền, rối loạn nội tiết, dưới cằm mọc lên hai nốt mụn.
Nhưng từ lúc về đến giờ, nốt mụn trên mặt cô ấy lại biến mất rồi!
Vả lại một chút vết tích cũng không có!
Giống như trước giờ chưa từng mọc lên vậy!
Hình như đến sắc mặc cũng tốt hơn không ít.
“Đây là tình huống gì vậy, tại sao nốt mụn đột nhiên biến mất rồi?” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp: “Không phải là cậu lén lút dùng mỹ phẩm nào đó đấy chứ?”
“Mỹ phẩm của hai chúng ta đều dùng chung, lúc nào tớ lén dùng chứ. Cậu đợi chút!”
“Sao vậy, cậu phát hiện cái gì hả?”
“Cậu còn nhớ không, sáng sớm cậu nói với tớ, chỗ xương gò má của cậu cũng mọc mụn?”
“Đúng, nhưng không nghiêm trọng như của cậu.”
“Tự cậu nhìn vào trong gương đi, dấu vết hình như mờ đi không ít.”
“Thật hay giả vậy?”
Nhiếp Tiểu Phi đứng trước tấm gương, bỗng chốc mở to mắt há hốc mồm, cả người dường như hóa đá.
“Thật sự đã mờ rồi!”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, xác định sự biến hóa thần kỳ này không phải là ảo giác.
Nốt mụn thật sự đã biến mất rồi!
“Tiểu Phi, tớ có một suy nghĩ táo bạo…”
“Suy nghĩ gì?”
“Anh đẹp trai ở trước cổng nói rồi, đào của anh ta có công hiệu làm đẹp, điều tiết nội tiết tố. Có phải là nguyên nhân này không?”
------
Dịch: MBMH Translate