“Không thể nào.” Nhiếp Tiểu Phi cảm thấy có chút hoang đường.
“Nếu như thật sự là nguyên nhân này, tại sao cậu khỏi hẳn mà tớ thì không hết, vẫn còn một chút vết tích này.”
“Ngốc chết cậu luôn.” Phùng Giai Giai nói:
“Một quả đào lớn như thế, cậu chỉ ăn có hai miếng nhỏ, còn lại đều để tớ ăn, vì vậy hiệu quả trên người tớ chắc chắn rõ ràng hơn cậu rồi.”
“Cái này…”
Nhiếp Tiểu Phi nửa tin nửa ngờ: “Tớ vẫn cảm thấy không có khả năng, từ lúc ăn quả đào đến giờ cũng chỉ hơn một tiếng, tốc độ hiệu quả không phải là quá nhanh rồi không? Uống thuốc và bôi kem trị mụn cũng không có hiệu quả tốt như thế này.”
“Vậy chuyện này phải giải thích làm sao?”
Phùng Giai Giai nói: “Cậu sờ cằm của tớ đi, làn da vô cùng mịn.”
Lúc này Nhiếp Tiểu Phi cũng không biết phải giải thích sao nữa.
Thật sự có chút thần kỳ.
Có chút chạm đến điểm mù nhận thức của hai người bọn họ rồi.
“Tiểu Phi, tớ có một ý tưởng to gan.”
“Nói.”
“Chúng ta đi mua lại một quả, cho dù không giảm giá cũng chỉ 1000 tệ, chúng ta cũng có thể chi tiêu được, nếu như sau khi cậu ăn rồi, vết mụn còn lại cũng biến mất, vậy chứng tỏ rằng thật sự là hiệu quả của quả đào này!”
“Cái này thật sự có thể.”
Nhiếp Tiểu Phi đồng ý với ý kiến của Phùng Giai Giai.
Tuy rằng hai bọn họ cũng là người đi làm thuê, nhưng thu nhập cũng khá ổn.
1000 tệ mua một quả đào, tuy rằng rất hoang phí nhưng vì muốn chứng minh tính chất thật sự của chuyện này, vẫn đáng để thử một lần.
Dù gì bây giờ đồ mỹ phẩm tốt một chút cũng không chỉ con số này.
“Nhanh mặc quần áo vào, ngay bây giờ chúng ta qua đó.”
“Đồ bán đắt như thế, người mua cũng không nhiều, không ai tranh cướp với chúng ta, không phải vội gì.”
…
Sau khi Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phi rời đi, không có ai đến chỗ Lâm Dật hỏi giá cả nữa.
Ngược lại có không ít người đến hỏi rau của Đỗ Đại Hải, rau xanh mướt, nhìn đã biết ngon rồi.
Mà vẻ ngoài của Đỗ Đại Hải nhìn có vẻ là người thành thật, rất nhiều người đều tin rằng rau anh ta bán là rau xanh, rau sạch.
Mặc dù có không ít người mặc cả, vả lại thái độ còn rất kiêu ngạo, nhưng Đỗ Đại Hải sống hơn 40 năm, sớm đã nhìn quen sự ấm áp và lạnh lùng của tình người trên đời này rồi, những ánh mắt khác thường này, trong mắt của ông ta không tính là gì cả.
Dù sao đồ của mình bán được giá, cao hơn gấp đôi so với bán ở thị trấn, hôm nay có thể kiếm được không ít rồi.
Ngược lại, quầy hàng hoa quả của Lâm Dật thì tẻ nhạt vắng lặng rất nhiều.
Nhưng bởi vì nhan sắc hơn người, có không ít phụ nữ đến hỏi giá cả.
Thế nhưng sau khi biết được giá bán, bọn họ đều bĩu môi.
Đều cảm thấy Lâm Dật không giống là người tốt.
Giá trung bình 2500 tệ một cân, anh ta nghĩ thế nào vậy?
Chẳng lẽ nghĩ rằng người nào cũng có tiền, tiền trong túi đều là gió thổi đến sao?
Thậm chí còn có không ít người ác mồm ác miệng với Lâm Dật.
Nhưng nếu là nói lời oán hận người khác, Lâm Dật được tính là tổ tông của bọn họ rồi, sau cùng toàn bộ đều bị mắng ác liệt mà rời đi.
Phòng bảo vệ của Thang Thần Nhất Phẩm.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu xanh, bên eo đeo máy bộ đàm, đang cầm điện thoại chơi trò Thuốc trừ sâu.
Vừa chơi vừa chửi: “Mẹ nó, mấy người đây là trình độ gì thế, xông lên đi.”
“Đội trưởng Vương, anh đừng gồng mình lên như thế, đều trống trơn hết rồi còn xông lên, đây không phải tìm cái chết sao.” Cậu bảo vệ trẻ tuổi ở sau lưng nói.
“Chà, do mấy người quá nhát gan thôi, trận đấu cấp độ phổ thông này ông đây mà thua, trừ 100 tệ trong tiền lương của mấy người.”
Reng reng reng
Đúng lúc này, điện thoại trên mặt bàn làm việc reo lên, đội trưởng đội bảo vệ nhấc máy, đến trò chơi điện tử ở trên tay cũng không màng đến.
“Xin chào, phòng bảo vệ của Thang Thần Nhất Phẩm xin nghe.”
“Mấy người có chuyện gì vậy, trước cổng có hai nông dân đến bán hoa quả, mấy người lại không đi quản sao? Coi Thang Thần Nhất phẩm là cái gì? Chợ truyền thống sao!”
Người khiếu nại chính là chủ nhà xảy ra xích mích đấu khẩu với Lâm Dật lúc trước.
Sau khi bị Lâm Dật quát nạt một hồi, hắn ta điên cuồng gọi điện thoại khiếu nại, chuẩn bị để bảo vệ xử lý chuyện này.
“Có người bán hoa quả ở đây?”
“Đúng! Lúc quay về tôi nhìn thấy, không chỉ bán hoa quả, còn bán rau, đẳng cấp của khu phố để bọn họ kéo xuống rồi.”
“Vâng vâng vâng, ông đợi chút, bây giờ tôi đi xử lý.”
Cúp điện thoại, đội trưởng đội bảo vệ cất điện thoại di động vào trong túi quần.
“Được rồi, không chơi nữa, có chủ nhà khiếu nại, có người bán rau trước cổng chúng ta, đi ra ngoài xem là chuyện gì.”
“Đến Thang Thần Nhất Phẩm của chúng ta bán rau? Chuyện này thật mới mẻ.”
“Nghe nói là hai người nông dân, chắc là không biết tình hình ở đây của chúng ta, đuổi đi là được rồi.”
“Đi, qua đó xem sao.”
Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo hai cấp dưới, từ trong phòng bảo vệ bước ra ngoài, chuẩn bị đến cổng lớn xem tình hình.
Nhưng vừa mới bước đến cổng thì nhìn thấy một chiếc Sigatar màu trắng từ bên ngoài lái vào trong.
“Đây không phải là xe của quản lý Trương sao.”
Quản lý Trương mà đội trưởng đội bảo vệ nói đến tên là Trương Thanh Sơn, là quản lý bất động sản của Thang Thần Nhất Phẩm, xem như là cấp trên trực tiếp của đội bảo vệ.
Cửa xe mở ra, Trương Thanh Sơn từ trong xe bước xuống.
“Làm cái gì thế? Vội vội vàng vàng.”
“Có chủ nhà khiếu nại, có hai người nông dân bán đồ trước cổng chúng ta, lúc sếp đến chắc nhìn thấy rồi chứ, bây giờ chúng tôi đi xử lý, thật là to gan quá.”
“Xử lý cái rắm à, ngoan ngoãn trở về ngồi im đi.” Trương Thanh Sơn nói tiếp:
“Vừa nãy bộ phận hậu cần của tập đoàn gọi điện thoại cho tôi, nói chủ tịch của tập đoàn đích thân hạ thông báo, người bán rau ở trước cổng là bạn bè của ngài ấy, ai mà dám xử lý thì có thể cuốn gói cút đi rồi.”
“Hả? Bạn của chủ tịch?”
Ba người bảo vệ bị dọa giật mình.
“Quản lý Trương, sếp nói đùa phải không, chủ tịch của chúng ta là phú hào có tiếng ở Trung Hải, làm sao có thể làm bạn bè với hai người nông dân được?”
“Chuyện này tôi cũng thắc mắc, nhưng bên trên đã nói như thế đó, tóm lại chúng ta không được quản, cứ coi như không xảy ra chuyện gì hết.” Trương Thanh Sơn nói tiếp:
“Nếu có chủ nhà không vừa ý, mấy người cứ nói thẳng, thích ở thì ở, không ở cuốn xéo, tóm lại đừng cản trở bạn của chủ tịch kinh doanh.”
“Ông trời của tôi ơi, thật là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, chẳng trách dám đến trước cổng lớn của Thang Thần Nhất Phẩm chúng ta bán rau, thì ra là người có quan hệ.”
“Ai bảo không phải chứ, lúc tôi nghe chuyện này phải một lúc mới thích ứng được.”
“Tôi đi xem tình hình bên ngoài thế nào, rốt cuộc thần thánh phương nào có thể trở thành bạn của chủ tịch chúng ta.”
Vì tò mò, đội trưởng dẫn theo hai cấp dưới đi đến trước cổng lớn từ xa nhìn qua đó.
“Mẹ nó tình huống gì vậy? Hoa quả bán 2500 tệ một cân? Làm từ vàng chắc?”
Biết được giá bán của Lâm Dật, đội trưởng đội bảo vệ kinh ngạc nói.
“Tôi cảm thấy anh ta điên rồi, có phải là biết chủ nhà sống trong Thang Thần Nhất Phẩm đều có tiền không? Vì vậy đến đây lừa gạt?”
“Được rồi được rồi, mấy người đừng ở đây mà bàn tán nữa, nhanh quay trở về làm việc đi.” Trương Thanh Sơn nói.
“Cậu xem chuyện này mới mẻ biết bao, thế mà dám bán 2500 tệ một cân, người bình thường không làm ra nổi chuyện này đâu.”
“Thật sự đắt đến vô lý, tôi cũng không hiểu nổi, có thể là tôi quá bình thường.”
“Đây là làm chuyện hoang đường, nhà mẹ vợ tôi trồng hoa quả, bán 20 tệ nửa cân mà đây đã tính là giá trên trời rồi.” Đội trưởng đội bảo vệ nói tiếp:
“Theo như tôi thấy, đợi chút nữa người của Cục công thương sẽ đến bắt anh ta thôi.”
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nói dứt lời, anh ta đã nhìn thấy một chiếc xe thực thi pháp luật của Cục công thương, từ phía xa lái đến, đồng thời dừng lại ngay trước cổng lớn.
------
Dịch: MBMH Translate