“Xem cái miệng thối của anh đi, thật sự nói cái gì thì đến cái đó.” Trương Thanh Sơn nói.
“Qua đó giải thích một chút không phải là xong chuyện rồi sao, đây là địa bàn của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn không thể bày sạp ra bán.”
“Chuyện này không liên quan tới bày sạp ra bán.” Trương Thanh Sơn nói tiếp:
“Anh ta bán trái cây giá trung bình 2500 tệ một cân, đương nhiên Cục công thương phải đến tìm anh ta rồi.”
“Chuyện này chúng ta không quản nổi, sếp không thể trách lên đầu tôi được nhé.” Đội trưởng đội bảo vệ chối bỏ tai họa.
Cùng lúc này, xe của Cục công thương đã dừng hẳn ở trước cổng lớn.
Đỗ Đại Hải và Đỗ Dao có chút căng thẳng.
“Anh Lâm, có phải bọn họ đến tìm chúng ta không?”
Lâm Dật nhìn về phía trước một cái.
“Không ngoài dự đoán thì chắc là vậy.”
“Có phải chúng ta bày bán ở đây là phạm pháp rồi không? Nhanh thu dọn đồ đi thôi, chuyện này chúng ta không chiếm lý lẽ, phạt bao nhiêu tiền đều là chuyện bọn họ mở miệng.”
“Không đến mức phạt tiền đâu, tôi đã nói với người của Thang Thần Nhất Phẩm rồi, bọn Cục công thương không quản được, yên tâm to gan bán là được rồi.”
Cùng lúc Lâm Dật nói chuyện với Đỗ Dao.
Người ở trên xe cũng đang soi xét anh.
“Đội trưởng, người của chúng ta đến đủ rồi, còn ngồi ở đây làm gì?”
“Tôi nhìn người bán trái cây kia có chút quen mắt.” Đội trưởng ngồi trên ghế phụ nói.
“Quen mắt? Vậy là tái phạm à, trái cây bình thường mà bán 2500 tệ nửa cân, đây không phải là làm màu với người ta, thách thức công lý xã hội sao.”
“Mấy người hiểu cái rắm.” Đội trường trừng mắt nói: “Người bán trái cây đó hình như không đơn giản.”
Nói xong, đội trưởng lấy điện thoại ra, nhấn gọi cho lãnh đạo.
“Lãnh đạo, tôi muốn nghe ngóng một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chắc là sếp biết tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân chứ?”
“Tôi mà không biết anh ta là ai thì không cần phải ở đây làm việc rồi, đang yên lành cậu hỏi chuyện này làm cái gì.”
“Sếp có ảnh của anh ta không ạ? Có thể gửi cho tôi một tấm không.” Đội trưởng nói:
“Có người trình báo ở trước Thang Thần Nhất Phẩm có người bán trái cây, giá trung bình 2500 tệ một cân, chúng tôi lái xe đến rồi, phát hiện người bán trái cây này hình như là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân.”
“Thật hay giả vậy? Không nói đùa đấy chứ?”
“Tôi cũng không chắc lắm, lúc trước khi sếp dẫn tôi đến tập đoàn Lăng Vân đưa thủ tục, tôi vô tình nhìn thấy anh ta, nhưng có chút không nhớ rõ nữa, tôi sợ mình nhận nhầm.”
“Chúng ta gọi video, cho tôi xem người đó trông như thế nào.”
“Được được được.”
Đội trưởng cúp cuộc gọi, sau đó gọi video wechat với lãnh đạo của mình, đồng thời quay ống kính thẳng về phía Lâm Dật.”
“Mẹ nó, thật sự là tổng giám đốc Lâm.”
“Xác định không sai chứ?”
“Không thể nào, chính là tổng giám đốc Lâm trông như thế này, hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“May mà chúng ta chưa ra tay, nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi.” Đội trưởng tim đập thình thịch, nói:
“Nhưng anh ta là một nhân vật lớn như thế, sao còn chạy đến đây bán trái cây vậy, mất mặt bao nhiêu à.”
“Con người tổng giám đốc Lâm này thật sự khó nhìn thấu, tôi nghe Phó cục của chúng ta nói, Tổng giám đốc Lâm trước đây còn chạy Didi, mở cửa tiệm nữa, bây giờ ra ngoài bán trái cây chắc cũng là có lý do gì đó.”
“Vậy thì chắc không sai rồi.”
“Được rồi, mấy người đừng có ngồi trên xe nữa, nhanh xuống đi đến chào hỏi với tổng giám đốc Lâm, sau đấy thì rời khỏi đó, đừng cản trở người ta làm ăn.”
“Biết rồi thưa lãnh đạo, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Dập điện thoại, đội trưởng hít sâu một hơi, giống như nhặt lại một mạng vậy.
“Đội trưởng, anh nói anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân?
“Đúng vậy, một đại gia có giá trị cá nhân lên tới hàng trăm tỷ, may mà chúng ta không manh động.” Đội trưởng nói xong, chỉnh đốn lại trang phục của mình: “Đi thôi, theo tôi xuống xem.”
“Rõ.”
Bốn người từ trên xe bước xuống, cùng lúc này, người bán rau xung quanh đều vô thức đứng sang một bên.
Bọn họ cũng đoán ra, người của Cục công thương đến chắc chắn là đến bắt cái người bán trái cây này.
Bán 2500 tệ nửa cân, đây không phải là đang làm trò sao.
Đến bắt anh ta cũng bình thường thôi.
Người căng thẳng nhất không ai khác ngoài Đỗ Dao, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tình cảnh này.
“Anh Lâm, thật sự không có chuyện gì chứ.”
“Có chuyện gì tôi giúp mấy người giải quyết.”
Tâm trạng của Lâm Dật bình thản, không có chút cảm giác nào.
Những nơi khác không dám nói, nhưng trên mảnh đất Trung Hải này, đúng thật là chưa có ai dám làm gì anh.
Phía bên trong cổng lớn, Trương Thanh Sơn và đội trưởng đội bảo vệ chăm chú nhìn tình hình bên ngoài.
“Giám đốc Trương, ngoại trừ việc này, có cần phải hồi báo một chút lên trên không?”
“Trước tiên xem tình hình rồi nói, chí ít cũng phải có một kết quả xử lý, sau đó mới gọi điện thoại.”
“Chắc chắn không tránh khỏi chuyện phạt tiền rồi, có bị tạm giam hay không thì không nhất định.”
“Đừng có ở đó mà nói xàm, xem xem tình hình trước đi.”
Cùng lúc này, đội trưởng đội thực thi của Cục công thương đi đến trước mặt Lâm Dật.
“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi là Giả Lôi của Cục Công thương, anh gọi tôi là Tiểu Giả được rồi.”
“Ơ…”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ nhìn thấy tình huống gì đây?
Người ta là quan mà nói chuyện với anh ta lại khách khí như thế này.
Hơn nữa còn khom lưng cúi đầu?
“Tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc gì cả, chỉ là đến xem xem, ngài có chỗ nào cần giúp đỡ không? Nếu có cứ việc nói với tôi, tôi sẽ xử lý cho ngài.”
“Quá khách sáo rồi, tôi chỉ đến bán chút rau với trái cây, không có gì cần thiết phải giúp đỡ cả.”
“Vậy được, nếu như không cần giúp đỡ gì, chúng tôi đi trước vậy, không làm phiền anh làm ăn.”
“Ừm, đi cẩn thận.”
“Vâng vâng vâng.”
Chào hỏi xong, đội trưởng lập tức dẫn người của mình lên xe, tiếp đó quay đầu rời đi.
Trước cổng lớn của Thang Thần Nhất Phẩm, bỗng chốc trầm mặc một hồi lâu.
Tất cả mọi người đều trợn trừng con mắt nhìn Lâm Dật.
Giá trung bình của trái cây 2500 tệ một cân, người của Cục Công thương đến không những không bắt anh ta, còn hỏi anh ta có chỗ nào cần được giúp đỡ không?
Đây là hoạt động gì vậy à?
Bên trong cổng lớn, Trương Thanh Sơn và đội trưởng đội bảo vệ trợn trừng mắt.
“Thật lợi hại, chẳng trách có thể quen biết với chủ tịch của chúng ta, chắc cũng không phải là nhân vật đơn giản nào đâu.”
“Đó là chắc chắn rồi.” Trương Thanh Sơn nói tiếp:
“Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng đây xem nữa, bận việc của mình đi, nhân vật lợi hại như thế chúng ta cũng không thể với tới.”
“Lời này có lý.”
Sau phong ba bão táp ngắn ngủi, mọi thứ lại khôi phục bình thường.
“Tiểu Dật à, cháu thật sự có chút tài đấy, lần đến Trung Hải này của tôi không vô ích rồi, đi theo cháu thật sự là được mở rộng tầm mắt.” Đỗ Đại Hải nói.
“Chuyện nhỏ.” Lâm Dật cười ha ha nói: “Yên tâm to gan buôn bán là được rồi, không có ai quản được chúng ta.”
“Hi hi, có Lâm Dật chống lưng cho chúng ta, tôi tin chắc không ai dám quản.” Đỗ Dao cười hì hì nói.
“Ông chủ ông chủ, tôi muốn mua một quả đào.”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Nhiếp Tiểu Phi chạy vội tới, bám vào thành chiếc xe hàng nhỏ, thở phì phò nói.
Nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phi và Phùng Giai Giai quay lại, Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, dù gì lúc nãy cũng không được vui vẻ.
“Cô không phải nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo sao? Làm sao lại quay lại mua nữa thế?”
“Vừa nãy là tôi quá kích động, anh đừng để tâm, tôi xin lỗi anh.” Nhiếp Tiểu Phi nói.
“Xin lỗi thì không cần đâu, dù sao đồ tôi bán thật sự khá đắt, cô cũng không sai.”
“Cảm ơn đã hiểu cho, cân giúp tôi quả to nhất.”
Nhiếp Tiểu Phi cười nói, đồng thời còn nháy mắt qua đó.
Lúc nãy vì tức giận không có nhìn kỹ, bây giờ ở cự ly gần quan sát, mẹ nó, trông anh ta thật sự đẹp trai quá đi!
------
Dịch: MBMH Translate