Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1102 - Chương 1100. Đừng So Đo Với Kẻ Thiểu Năng

Chương 1100. Đừng So Đo Với Kẻ Thiểu Năng
Chương 1100. Đừng So Đo Với Kẻ Thiểu Năng

Lâm Dật không phải là kiểu người hẹp hòi, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.

Nhưng ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy bán trái cây với giá 2500 tệ một cân là việc vô cùng ngu ngốc.

Lâm Dật lấy cho Nhiếp Tiểu Phi một quả đào, đóng gói đưa tới.

“1080 tệ, trả 1000 tệ là được.”

“Anh đẹp trai, vừa rồi bạn thân của tôi mua, anh giảm gần như nửa giá mà sao đến lượt tôi anh giảm có 80 tệ thôi vậy? Thật không công bằng đấy.” Nhiếp Tiểu Phi tiếp tục càm ràm: “Là do tôi mặc quần mà không mặc váy nên không hấp dẫn được anh sao?”

“Có đẹp trai thì cũng là người bình thường, cũng cần ăn cơm mà. Vừa rồi là đơn hàng đầu tiên đương nhiên phải rẻ hơn một chút rồi.”

“Được thôi.”

Nhiếp Tiểu Phi cũng không quan tâm nhiều như vậy, chủ yếu là muốn mua về thử xem hiệu quả ra sao thôi.

Nếu loại quả này thật sự có tác dụng như vậy, thì đúng là có thể kiếm cả đống tiền.

Sau khi trả tiền xong, hai người vội vã cầm đào trở về nhà. Trước tiên rửa sạch rồi nếm thử một miếng. Nhiếp Tiểu Phi còn hiểu chuyện đặc biệt cắt cho Phùng Giai Giai một nửa.

“Tớ không ăn đâu, cậu mau ăn hết đi nếu không sẽ ảnh hướng đến tác dụng đó.”

“Vậy tớ không khách sáo với cậu nữa.”

Nhiếp Tiểu Phi cầm quả đào lên không chút suy nghĩ gì nữa, cắn một miếng với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

“Thứ này cũng ngon quá đi, sao trước đây chưa từng thấy anh ta bán loại trái cây này nhỉ, thực sự là hạng nhất luôn đó.”

“Cậu đừng nói nhảm nữa, ăn nhanh lên đi.”

Không đến mấy phút, Nhiếp Tiểu Phi đã ăn hết sạch một quả đào to, ngay cả nước trên tay cũng sạch sẽ.

“Giai Giai mau nhìn xem, vết mụn trên mặt tớ có phải biến mất rồi không?”

“Cậu điên à, cậu coi đây là thuốc tiên sao, sao có thể biến mất nhanh như vậy được.” Phùng Giai Giai nói tiếp: “Cậu mau đi tắm trước đi, đợi lát nữa xem hiệu quả thế nào.”

“Được rồi, nghe lời cậu vậy.”

Nhiếp Tiểu Phi tắm rửa với tốc độ rất nhanh, chỉ tầm khoảng nửa giờ đã xong xuôi.

“Mẹ nó, Giai Giai cậu mau đến đây xem, vết mụn trên mặt tớ thật sự không còn nữa!”

Nghe thấy tiếng la hét trong phòng tắm, Phùng Giai Giai đi dép lê vội vàng chạy tới. Trong phòng tắm Nhiếp Tiểu Phi không mặc gì, cả người trắng bóng. Nếu là trước kia Phùng Giai Giai nhất định sẽ tiến lên túm lấy vài cái nhưng hiện tại cô ấy không còn tâm tư để ý tới những cái đó, mọi sự chú ý đều đặt trên gương mặt người kia.

“Ôi trời, thật sự hết mụn rồi, da còn căng bóng nữa chứ, cảm giác chỉ cần chạm vào là có thể chảy ra nước.”

“Xem cậu nói gì kìa, bình thường chạm vào da tớ cũng ra nước mà, nhiều lắm.”

“Được được, biết cậu có nhiều nước rồi.” Phùng Giai Giai nói tiếp: “Bây giờ có thể khẳng định được, trái cây anh ta bán quả thật có công hiệu về mặt này, thật tuyệt quá đi mất!”

“Chúng ta có nên đi mua về tích trữ hay không? Nó còn tốt hơn rất nhiều loại mỹ phẩm nữa đó.”

“Tớ định mua một vạn tệ, nếu mua nhiều không ăn hết được cũng sẽ thối hỏng mất.”

“Đi thôi, một vạn tệ cũng không ít, trước tiên mua về tích trữ đã.” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp: “Cậu chờ tớ đã, mấy ngày trước tớ có mua một chiếc váy bó sát, đợi chút tớ đi thay.”

“Không phải chứ, cậu muốn làm cái gì vậy?”

“Ăn mặc bắt mắt một chút, nói không chừng còn có thể được giảm giá đó.” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp: “Đúng rồi, cho tớ mượn tất chân của cậu một chút, tớ phải ăn mặc thật là xinh đẹp.”

“Mới vừa rồi còn mắng chửi người ta, bây giờ lại muốn quyến rũ người ta, Tớ thấy cậu đúng là trúng xuân dược rồi đó.”

“Tớ đây là thẳng thắn bày tỏ, không giống cậu.” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp: “Nhanh lên đừng nói linh tinh nữa, mau đi tìm tất chân cho tớ đi.”

Sau mười mấy phút, Nhiếp Tiểu Phi thay xong quần áo, bộ váy bó sát người bằng tơ lụa trông rất bắt mắt.

Trước cửa lớn của Thang Thần Nhất Phẩm, việc buôn bán tại quầy hàng của Đỗ Đại Hải hoạt động vô cùng rầm rộ đông đúc.

Mặc dù giá cả đắt gấp đôi trong huyện, nhưng trong mắt những người có tiền này thì lại vô cùng rẻ.

Chưa đến trưa đã bán được một nửa rồi. Bên Lâm Dật thì trái ngược hoàn toàn, ngoại trừ có Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phi ghé qua thì không ai đến nữa.

“Anh Lâm, có phải do anh bán hơi đắt rồi không?” Đỗ Dao nói: “Tôi cảm thấy nên bán rẻ hơn một chút nữa.”

“Có thích mua hay không là do người có nguyện ý mắc câu hay không, chỉ cần có một người mua rồi truyền miệng ra ngoài chắc chắn sẽ có những người khác đến mua.”

Lâm Dật đã nghĩ kỹ rồi, cho dù không có người mua cũng không thể giảm giá.

Không có ai mua sẽ không kiếm được 1 triệu.

Hạ giá bán xuống cũng sẽ không kiếm được 1 triệu. Kết quả đều như nhau, đều là không hoàn thành được nhiệm vụ, cho nên không thể hạ giá, chắc chắn không thể hạ giá.

Người đang chọn đồ trước quầy hàng lạnh lùng liếc nhìn Lâm Dật một cái. Chỉ là một kẻ bán trái cây mà thôi, khẩu khí không nhỏ, cũng tự tin quá nhỉ.

“Ông chủ, ông chủ!”

Lúc Lâm Dật và Đỗ Dao đang nói chuyện phiếm thì Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phi đến.

“Các người đến mua trái cây?”

“Đúng vậy, tôi muốn bốn cân đào mật, cho tôi tầm 10 nghìn.” Nhiếp Tiểu Phi nói.

“Tôi cũng muốn mua 10 nghìn.” Phùng Giai Giai nói.

“Ừm hả? Chắc chắn chứ?” Lâm Dật sửng sốt, cho dù thật sự ăn rất ngon thì cũng không đến mức như này chứ. 10 nghìn đấy, không phải là ít đâu.

“Đương nhiên chắc chắn rồi.” Nhiếp Tiểu Phi kích động nói: “Đào mật của nhà các anh không chỉ ăn ngon mà tác dụng làm đẹp dưỡng da cũng rất tốt, ăn đào của các người mụn trên mặt của hai chúng tôi đều không còn nữa rồi, tôi định mua nhiều để ở trong nhà dự trữ ăn dần.”

Lời này vừa nói ra lập tức hấp dẫn không ít người.

Thứ nhất là công dụng rất bất ngờ. Lại cộng thêm cách ăn mặc của Nhiếp Tiểu Phi và Phùng Giai Giai thật sự nổi bật cho nên đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

“Cô gái à, cô nói gì vậy, trái cây của người này thật sự có tác dụng làm đẹp và dưỡng da sao?”

Người hỏi chuyện là một bà thím hơn bốn mươi tuổi, tên là Từ Linh, là giám đốc điều hành của một công ty đã niêm yết, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương to bằng móng tay, khiến người khác lóa mắt không thể mở được.

“Thật đó, nếu không loại trái cây đắt như vậy chúng cháu cũng không bao giờ mua nhiều thế này đâu.” Nhiếp Tiểu Phi nói.

“Nhưng nó cũng chỉ là trái cây thôi mà.”

Phụ nữ đều thích chưng diện, nhất là những người phụ nữ có tiền như này. Trong việc làm đẹp dưỡng da sẽ không quan tâm đến giá cả.

“Chị Từ, hai cô gái này rõ ràng là người do tên này tự gọi tới, chị thật sự tin sao?”

Người phụ nữ mở miệng nói chuyện tên là Vương Na, dáng vẻ hơi gầy, trên người diện toàn hàng hiệu, cũng đang đi mua thức ăn, cũng đứng ở đó chỉ trỏ bảo Đỗ Đại Hải chọn cho hàng tốt nhất.

“Chúng tôi không phải là người được thuê đến đây nói bừa đâu, là trái cây tốt thật mà.” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp: “Các người đừng đổ oan cho người khác.”

“Ha ha.” Vương Na cười lạnh nói: “Nhìn cách ăn mặc này của hai người các cô, thật không giống người có thể mua nổi hàng ở Thang Thần Nhất Phẩm, cho nên xem xét thì chính là người bên ngoài được gọi vào, muốn lừa gạt người ta mua trái cây giá 2500 tệ một cân, các người cho rằng chúng tôi in được ra tiền sao? Cho dù tôi có cho ăn mày cũng không cho anh ta đâu!”

“Cô không tin thì thôi.” Nhiếp Tiểu Phi mắng chửi một câu, cũng không dám nói gì thêm. Cô ấy và Phùng Giai Giai đều hiểu rõ, tuy số tiền mỗi năm cô ấy kiếm được cũng không ít nhưng ở Thang Thần Nhất Phẩm này tùy tiện gọi ra một người, cô ấy cũng không thể đắc tội với người ta.

Nếu như không phải là bất đắc dĩ, tốt hơn hết cố nhịn một chút, không nên gây sự với người khác.

“Đừng so đo hơn thua với những kẻ bị thiểu năng.” Lâm Dật nói với hai cô: “Tôi gói cho các cô ngay bây giờ nhé!”

“Ừm.”

“Cái đồ nông dân hôi hám, cậu nói chuyện với ai đấy? Cậu nói ai là thiểu năng trí tuệ hả!”

Vương Na nổi giận, người có tiền mắng mình còn được nhưng hắn chỉ là một tên bán trái cây lại dám mắng mình, điều này làm cho bà ta không thể nhịn được nữa!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1100.
Bình Luận (0)
Comment