Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1103 - Chương 1101. Chào Hỏi Xong Thì Đi Rồi

Chương 1101. Chào Hỏi Xong Thì Đi Rồi
Chương 1101. Chào Hỏi Xong Thì Đi Rồi

“Với cô đấy.” Lâm Dật vừa đóng gói trái cây vừa nói: “Có cần tôi nói lại thêm lần nữa không?”

Vương Na tức đến mặt mày tái mét, cảm thấy bản thân vừa bị xúc phạm.

“Cũng không đi tiểu soi thử bản thân là thứ đức hạnh gì, một sợi dây chuyền của tôi cũng đã cả triệu rồi, cậu còn dám ở đây tiếng to tiếng nhỏ với tôi à, tin tôi gọi người đến bắt cậu đi không!”

Lâm Dật nâng cổ tay lên, cởi cổ tay áo ra.

“Tất cả mọi thứ trên người cô cộng lại cũng không đáng tiền bằng chiếc đồng hồ này của tôi, muốn khoác lác ư, cô chọc nhầm người rồi.”

Nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay của Lâm Dật, Vương Na và những người khác đều sững sờ.

Cả bà ta và Từ Linh đều là những người có tiền, hơn nữa còn Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phi đều là người trong giới người mẫu và giới giải trí, đương nhiên cũng hiểu biết sâu rộng, vừa nhìn đã biết chiếc đồng hồ của Lâm Dật là chiếc Patek Philippe nổi tiếng của Richard Mille.

Vì thế mà bọn họ phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Sao nào, đeo một chiếc đồng hồ hàng nhái đến để lừa gạt người khác à?” Vương Na ngẩng đầu, có ý khinh thường nhìn Lâm Dật, nói tiếp:

"Cậu thật sự cho rằng chúng tôi chưa từng trải đời sao? Không thể nhìn ra chiếc đồng hồ này là thật hay giả? Cậu đã chọn nhầm người rồi."

“Loại người như cô có lẽ chưa từng trải sự đời rồi.” Lâm Dật không nói nên lời: “Tránh ra chỗ khác giùm đi, đừng có đứng đây tự làm mình mất mặt thêm nữa.”

“Cậu đang nói với ai đấy.” Vương Na chỉ vào cổ Lâm Dật mà nói: “Có tin là tôi gọi điện thoại báo cáo cậu không?”

“Cô có biết ăn nói hay không vậy, đừng có chỉ trỏ anh Lâm của tôi.”

Đỗ Dao bất đắc dĩ, đứng lên giúp Lâm Dật ra mặt.

“Cút, ở đây không có quyền của mày, dăm ba tên nông dân còn dám ở đây tiếng to tiếng nhỏ với tôi à, ai cho mày cái gan đó!”

Chửi Đỗ Dao xong, Vương Na lại chỉ vào Lâm Dật: “Mau cút đi, Thang Thần Nhất Phẩm không chào đón mấy người, hạ thấp đẳng cấp của chúng tôi!”

“Nếu cô còn chỉ vào tôi một lần nữa, tôi liền chơi chết cô, không tin thì cứ thử xem.” Lâm Dật trầm giọng nói.

Vương Na bị dọa sợ, khí thế phát ra từ người Lâm Dật, khiến bà ta toát mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch.

Bà ta hiểu rất rõ, những người nông dân từ quê ra như bọn họ, ai ai cũng rất dữ tợn.

Những kẻ giết người được đưa tin trên truyền hình, phần lớn đều đến từ nông thôn.

Mặc dù bản thân nhiều tiền hơn họ, nhưng một khi đã dính vào đám người này, đến cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là bản thân.

“Mau đi thôi, đừng tranh chấp với những kẻ kém hiểu biết.”

“Tôi không thèm để ý đến các người.” Vương Na không phục mà nói tiếp: “Nhưng lời của tôi nói ở đây, nếu các người không cút thì cứ chờ mà vào cục cảnh sát đi!”

“Tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc là ai dám đến bắt tôi đi.”

Từ Linh kéo Vương Na về phía khu chung cư, đồ ăn cũng không định mua nữa để tránh phát sinh xung đột.

Nhiếp Tiểu Phi và Phùng Giai Giai nhìn nhau.

Anh chàng đẹp trai này có vẻ cũng là một kẻ hung hãn.

Nhưng thực sự men quá đi!

“Xong việc rồi, mỗi người 10 nghìn, quét mã đi.”

Lâm Dật chuyển túi đào mật đã được đóng gói cho hai người, còn tặng kèm mỗi người hai quả vải, định để cho bọn họ về ăn thử, nếu ngon thì có thể mua tiếp, coi như là cũng có đầu óc kinh doanh đi.

“Anh trai à, vì anh, đến cả váy ngắn và quần tất tôi cũng mặc luôn rồi, anh chắc chắn là không giảm giá cho tôi sao?” Nhiếp Tiểu Phi nháy mắt nói.

“Không phải là tặng thêm vải rồi sao, nếu như không phải do cô mặc như thế này thì không có lợi ích này đâu.”

“Haha, cảm ơn anh trai.”

Hai người họ mua xong, cười hi hi quay về.

Nhưng trên đường đi về, tình cờ nhìn thấy hai bà cô khi nãy, liên tục chửi bới.

“Giai Giai, cậu nói xem bọn họ có khi nào sẽ đánh nhau không?” Nhiếp Tiểu Phi hỏi tiếp: “Những người có thể đến Thang Thần Nhất Phẩm đều là những kẻ có tiền.”

“Tớ đoán là cô ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”

“Anh trai kia không giống như người bình thường đâu, hơn nữa lúc nãy cậu có chú ý tới không, chiếc Richard Mille Của anh ấy hình như không phải hàng giả, nói không chừng là con nhà giàu của một gia đình nào đó, đến đây để trải nghiệm cuộc sống cũng nên.”

“Đừng lộn xộn nữa, con nhà giàu có bệnh sao? Lại chạy tới đây để bán trái cây? Cũng thật mất mặt.” Nhiếp Tiểu Phi nói tiếp:

"Về phần chiếc Richard Mille kia, chúng ta đừng đánh giá, đồng hồ thật còn chưa nhìn qua được bao nhiêu lần chứ nói chi đến phán đoán thật hay giả."

“Cũng đúng, chúng ta quay về thôi, tớ phải nếm xem thử vải này có hương vị thế nào.”

Hai người lặng lẽ rời đi, Vương Na lấy điện thoại di động ra.

“Thật là không thể trông cậy vào anh ta việc gì cả!”

“Lão Tôn nhà cô cũng đang bận, hơn nữa không phải trên điện thoại anh ấy đã nói rồi sao, đợi lát nữa sẽ tìm người đến giúp cô giải quyết chuyện này, đừng trách móc anh ấy nữa.”

“Đợi tới lúc anh ấy tìm người đến thì món ăn cũng đã nguội rồi.” Vương Na lại lấy điện thoại di động lên, nói: ”Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, vừa tiện vừa đỡ phiền phức.”

Sau khi nói xong, Vương Na bấm số 110 báo cảnh sát.

“Tôi muốn báo cảnh sát, trước cửa khu vực Thang Thần Nhất Phẩm có một tên nông dân đánh tôi!”

“Đúng, là ngay bây giờ, mấy người mau tới đi!”

Vương Na nhanh chóng cúp máy, cất điện thoại vào trong túi xách, khoanh tay trước ngực: “Hôm nay nếu không để cậu ta vào đó, thì tôi không mang họ Vương.”

“Tùy tiện là được rồi, chỉ là một người bình thường thôi, không cần phải lãng phí thời gian với cậu ta.” Từ Linh thuyết phục.

“Vậy sao mà được, chỉ là một tên nông dân quèn mà lại kiêu ngạo đến thế, cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ. Nơi đây là Trung Hải, không phải nông thôn!”

Từ Linh thở dài một hơi, cảm thấy đối phương có gì đó không đúng lắm.

Bán những thứ vô lý cũng coi như chấp nhận được, vậy mà miệng còn nói lời ngông cuồng, không để tâm đến các chủ hộ của Thang Thần Nhất Phẩm, thật sự có chút coi trời bằng vung.

“Chúng ta cứ ở đây đợi đi, đợi đến lúc cảnh sát tới đây, tôi còn phải đi tìm người tính sổ với cậu ta.”

Sở cảnh sát rất nhanh đã cử người tới.

Lúc này đây, Vương Na và Từ Linh cũng bước ra ngoài.

Sự xuất hiện của cảnh sát khiến cửa lớn của Thang Thần Nhất Phẩm lập tức trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người qua đường cũng đều vây kín lại.

“Anh Lâm, cảnh sát đến rồi.” Đỗ Dao nói nhỏ.

“Đừng lo lắng gì cả là được.”

Hai nam cảnh sát từ trên xe bước xuống, đi về phía cửa lớn, nhìn xung quanh.

"Vương Na là ai?"

"Đồng chí cảnh sát, là tôi."

Cảnh sát gật đầu, liếc nhìn Lâm Dật và Đỗ Đại Hải, nói: “Lúc nãy khi cô báo cảnh sát đã nói có người đánh cô, là ai trong hai người họ?”

“Là cái người trẻ tuổi kia, lúc nãy cậu ta hù dọa tôi, nói là muốn chơi chết tôi.” Vương Na chỉ vào Lâm Dật, nói tiếp: “Bây giờ tôi vẫn còn sợ đây.”

Vẻ mặt của cảnh sát như đông cứng, đến mấy lời thế này cũng có thể nói ra, đúng là coi trời bằng vung.

"Những gì cô ấy vừa nói, anh có thừa nhận không?" Cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy, quả thật có nói.”

“Anh thừa nhận là được rồi.” Cảnh sát nói tiếp:

“Theo các điều khoản liên quan trong ‘Luật xử phạt quản lý an ninh trật tự’, tạm giam 5 ngày và phạt 500 tệ, hãy thu dọn quầy trái cây của anh lại, cùng chúng tôi đi một chuyến.”

“Làm sao lại tạm giam có năm ngày?” Vương Na không để yên: “Cậu ta đã muốn giết chết tôi rồi, mà lại xử nhẹ như vậy, không phải chuyện đùa đâu!”

“Dựa theo các quy định liên quan đều sẽ xử lý như thế.” Cảnh sát nói tiếp:

“Đợi đến khi quay về, chúng tôi sẽ tiến hành bước xử lý tiếp theo, nếu phát hiện ra tình tiết nghiêm trọng sẽ tăng mức độ xử phạt.”

“Chồng tôi là tổng giám đốc công ty Bình An, các người tốt nhất xử lý cho nghiêm túc, nếu không tôi sẽ truy cứu tới cùng.” Vương Na không bỏ qua mà nói.

“Việc này…”

Hai nhân viên cảnh sát hơi lưỡng lự, bởi vì thân phận của đối phương không tầm thường, thế này có chút khó xử lý.

“Cô Vương, cô đừng mất bình tĩnh, chúng tôi đưa anh ta về đồn trước, sau đó sẽ tiến hành xử lý bước tiếp theo.”

“Tôi nói cho anh biết, việc này buộc phải xử lý nghiêm khắc!” Vương Na nói tiếp: “Hơn nữa trái cây của cậu ta lại dám bán tới 2500 tệ một cân, đây rõ ràng là lừa gạt, bắt buộc phải đưa về!”

“Bán 2500 tệ một cân?” Cảnh sát nhìn về phía Lâm Dật: “Người anh em, anh cũng thật sự dám rao giá đó, bán mắc như vậy, người của Cục Công thương không tới tìm anh sao?”

“Tới rồi.” Lâm Dật cười mà nói: “Chào hỏi xong là đi rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1101.
Bình Luận (0)
Comment