“Anh nói cái gì? Chỉ mới chào hỏi thôi đã rời đi sao?”
Hai người cảnh sát có hơi ngỡ ngàng, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không được bình thường cho lắm.
Bán trái cây với giá 2500 tệ một cân, hoàn toàn là một chuyện cực kỳ vớ vẩn. Không cần biết mục đích là gì, dù sao cũng phải xử lý chuyện này, sao có thể mới chào hỏi qua đã rời đi được.
Anh nghĩ rằng anh là cục trưởng à!
“Không tin thì anh cứ gọi điện hỏi thử.”
Lâm Dật cười nói: “Chẳng qua, các anh tới để thi hành pháp luật thì tôi nhất định sẽ hợp tác, nhưng trước khi bắt tôi, anh phải suy nghĩ thật kỹ, người của Cục công thương cũng không dám động đến tôi, các anh tự nhìn lại trình độ của mình đến đâu rồi hẳn nói.”
“Chuyện này…”
Cả hai người bị chèn ép đến có chút ngập ngừng.
Câu nói này cũng quá ngông cuồng rồi.
Nhưng thông thường, chỉ cần là không uống rượu mà dám nói ra những lời như thế này, hầu như phần lớn những người này là người không dễ gì đụng vào.
Két két!
Khi hiện trường đang rơi vào bế tắc, một chiếc Aston Martin one77 màu bạc dừng trước cổng Thang Thần Nhất Phẩm.
Chiếc siêu xe hơn 40 triệu dừng lại ở đây, khiến những người đứng xem bên cạnh đều phải sửng sốt.
Người có tiền thật sự là đây!
Một chiếc xe đắt tiền như vậy, cho dù là tại nơi như Thang Thần Nhất Phẩm thì không phải ai cũng có thể chạy chiếc xe này đâu.
Cửa xe mở ra, Lương Kim Minh và một cô gái trẻ bước ra khỏi xe.
“Anh Lâm, sao anh lại ở đây?”
“Trái cây trong nhà kính của tôi đã chín hết rồi, ở đây để bán nó đấy.”
Lương Kim Minh nở nụ cười: “Chuyện này không ổn lắm thì phải, anh thiếu tiền lắm sao?”
“Trái cây nhiều đến như vậy, nếu không bán đi thì ăn cũng không hết, dù sao cũng đang rảnh rỗi.”
“Cũng đúng, anh làm việc gì, tôi cũng không thấy làm lạ.”
Lương Kim Minh nói xong lập tức đưa mắt nhìn xung quanh: “Tình hình gì thế này? Sao lại có nhiều người xung quanh vậy? Còn có cảnh sát đang ở đây nữa hả?”
Lâm Dật chỉ vào Vương Na: “Cô ta gọi cảnh sát đấy, còn nói tôi uy hiếp cô ta nên muốn đưa tôi đến đồn.”
“Mẹ nó, đỉnh dữ vậy.”
Lương Kim Minh tức giận cười nhạo một tiếng, bước về phía Vương Na: “Cô muốn kiện cáo anh Lâm của tôi sao?”
Cả Vương Na và Từ Linh đều bị lóa mắt tới mù rồi.
Con nhà giàu nào lại đến đây vậy?
Bầu không khí của hiện trường lúc này quá đáng sợ.
“Đúng đấy, cậu ta uy hiếp tôi trước!” Vương Na bạo dạn nói:
“Tôi nói cho anh biết, chồng của tôi là tổng giám đốc công ty bảo hiểm Bình An, anh đừng chỉ vì tên nông dân hôi thối kia mà đắc tội với...”
Bốp!
Lương Kim Minh giơ tay tát mạnh vào mặt Vương Na.
“Con khốn chết tiệt mày bị bệnh à, anh Lâm của tao đến đây trải nghiệm cuộc sống, mày lại dám nói anh ấy là tên nông dân quèn sao? Đồ khốn kiếp, mày thì được tính là cái quái gì chứ.”
Vương Na bị một cái tát ngã ngửa xuống đất, che mặt lại: “Anh dám đánh tôi!”
“Tôi không đánh chết cô là may cho cô lắm rồi, may là hôm nay tâm trạng tôi tốt đấy!” Lương Kim Minh nói tiếp:
“Mới chỉ là một tên tổng giám đốc khốn khiếp mà lại dám hống hách như vậy? Tân Hoa là của ông đây, ông đây còn không dám biểu hiện như cô đâu.”
“Hãng hàng không Tân Hoa!”
Nghe xong bốn chữ này, Vương Na lập tức sững sờ.
Đó là công ty nổi tiếng lừng lẫy nhất Trung Quốc, mình lại có thể gặp trực tiếp ông chủ trẻ tuổi của bọn họ sao?
Tiếng ù ù cứ vang lên trong đầu của Vương Na, bà ta vô thức nhìn Lâm Dật, phát hiện đối phương đang mỉm cười nhìn mình.
Lúc này bà ta mới nhận thức được, người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản.
Có lẽ là thực sự đến trải nghiệm cuộc sống!
Vậy thì chiếc đồng hồ Richard Mille trên tay cậu ta chắc chắn là hàng thật!
Sau khi giải quyết xong Vương Na, Lương Kim Minh nhìn lại hai tên cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này đã giải quyết xong rồi, các anh có thể quay về rồi.”
“Chuyện này…”
Hai người đều có chút khó xử, cho dù anh có lợi hại đi nữa cũng không phải anh nói xong chuyện là có thể xong chuyện luôn đâu.
“Cô Vương, cô là người đã gọi cảnh sát. Bây giờ, cô nghĩ sao?”
Nếu Vương Na tiếp tục cố chấp thì bà ta phải đi sâu xử lý chuyện này.
“Không, không, đây là lỗi của tôi, tôi không gọi cảnh sát nữa, là chuyện riêng của chúng tôi, các anh về đi.” Vương Na che mặt nói.
“Đã là việc riêng của các anh chị, vậy nên tôi sẽ không nói thêm điều gì nữa.”
Khi hai cảnh sát lái xe rời đi, Lương Kim Minh liếc nhìn Vương Na: “Còn ở đây làm cái quái gì vậy, mau cút nhanh đi.”
Từ Linh đỡ Vương Na dậy, nhanh chóng rời đi.
Tất cả những người đang quan sát xung quanh đều mang một vẻ mặt hậm hực.
Những người giàu có ở Thang Thần Nhất Phẩm này, khi gặp được người giàu có thật sự, họ thấy mình dường như chẳng là cái quái gì cả.
“Ồ, tôi đi đây, anh Lâm, quả đào mật của anh rất ngọt nha.” Lương Kim Minh cũng không khách sáo, miệng cười toe toét gặm một miếng.
Lâm Dật ngoài mặt nhìn thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại âm thầm rỉ máu.
Con mẹ nó cậu đừng ăn nữa, tôi vẫn chưa hoàn thành KPI đâu.
“Được được, sao cậu lại ở đây?” Lâm Dật hỏi.
“Tôi có nhà ở chỗ này, khi nào không có việc gì thì tôi lại đến.” Lương Kim Minh nói tiếp: “Anh Tần cũng có nhà ở đây. Anh có muốn tậu lấy một căn không?”
“Thôi khỏi, Cửu Châu Các của tôi vẫn còn trống đầy kia kìa.”
“Bản chất đâu có giống nhau, dù như thế nào cũng phải có một căn dự bị, chỉ có
một nhà thôi, nhìn thế nào cũng thấy không được thuận tiện cho lắm.”
“Mẹ kiếp xem ra cậu cũng là một nhân tài đấy.”
Sau khi ăn quả đào, Lương Kim Minh cầm thêm vài quả vải rồi nói: “Anh Lâm, mấy thứ quả anh trồng này thật sự rất ngon đấy. Như trái đào này, ít nhất cũng phải bán với giá 200 tệ một cân.”
“2500 tệ một cân.”
“Hả? Anh nói cái gì, 2500 tệ một cân?”
“Đúng vậy, chủng loại khác nhau đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn rồi.”
“Nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta thì tôi đã sớm chửi anh một trận rồi.” Lương Kim Minh nói:
“2500 tệ một cân, thật sự không phải nói đùa chứ.”
“Anh thì hiểu được cái gì.” Lâm Dật thì thầm vào tai Lương Kim Minh: “Ăn trái cây của tôi sẽ làm cậu trì hoãn thêm ít nhất mười phút.”
Vẻ mặt của Lương Kim Minh đột nhiên biểu lộ ra chút chần chờ.
“Anh có chắc thứ mình trồng là trái cây, mà không phải là thuốc chứ?”
“Thuốc cái con khỉ, tôi nói dối cậu bao giờ chưa.”
“Nếu đúng là như vậy.” Lương Kim Minh lại cầm lấy một nắm quả đào: “Tôi lấy về một ít ăn cho đỡ thèm.”
“Mẹ nó, chết tiệt, cậu xuống tay nhẹ nhàng vừa phải thôi, gần hết một cân rồi, tôi còn phải kiếm tiền đấy.”
“Má, tôi mới ăn có chút xíu anh đã đau lòng rồi, đúng là thứ không ra gì.”
Lương Kim Minh cầm đồ lên rồi bỏ chạy, cùng bạn gái của mình lên xe.
“Anh Minh, người đó là ai vậy, anh quen biết với anh ta sao?” Cô bạn gái hiếu kỳ mở miệng.
“Nếu anh không quen, anh có thể gọi anh ấy là anh được sao.” Lương Kim Minh nói:
“Lâm gia, nổi danh bậc nhất Trung Hải, chính là người mọi người thường xuyên nhắc tới.”
“Hả? Thì ra anh ấy là Lâm gia, đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.”
“Suy nghĩ của anh Lâm tương đối kỳ lạ, khác hẳn với chúng ta, em cũng không cần phải ngạc nhiên.” Lương Kim Minh đưa đào cho bạn gái: “Em nếm thử đi, quả này ăn thật sự rất ngon.”
“Cảm ơn anh, anh Minh.” Bạn gái hôn lên mặt Lương Kim Minh một cái: “Lát nữa em sẽ khiến em muốn dừng mà dừng không được.”
“Biểu hiện tốt một chút.”
Hai người thể hiện sự ngọt ngào dành cho nhau, lái xe tiến vào gara dưới tầng ngầm, rồi trở lại nhà của mình.
Khoảng một giờ sau, Lương Kim Minh hoàn thành đợt phóng thích đầu tiên.
Còn bạn gái của anh ta thì mệt bở hơi tai, kiệt sức, nằm trên giường không mảnh vải che thân, dường như không còn chút sức lực nào.
Tâm tình Lương Kim Minh nặng nề hút thuốc, sau đó cầm lấy điện thoại di động gọi video wechat cho Tần Hán, kéo cả Cao Tông Nguyên vào cuộc gọi.
“Có chuyện gì vậy.”
Trong video, Tần Hán đang ở trong phòng làm việc của mình, mắt đeo một chiếc kính cận, cách ăn mặc nhếch nhác cứ như thể mặt người nhưng thân thú vậy.
Bên phía Cao Tông Nguyên thì đang mồ hôi nhễ nhại, như thể anh ta đang tập luyện thể thao.
“Lão Tần, lão Cao, tôi vừa thấy lão Lâm bán trái cây ở cổng Thang Thần Nhất Phẩm.”
“Cái gì? Bán trái cây?”
Tần Hán và Cao Tông Nguyên đều ngẩn người một lúc, cuối cùng lại nói:
“Bình thường thôi. Mạch não của anh ta khác với chúng ta. Hơn nữa, anh ấy không phải đang trồng trái cây sao? Mang đi bán chúng cũng là chuyện bình thường.”
“Điều này thì tôi biết, nhưng anh Lâm nói rằng ăn quả đào của anh ấy có thể kéo dài cuộc vui lâu hơn. Tôi thấy nó thực sự có hiệu quả, kéo dài thêm ít nhất là mười phút.” Lương Kim Minh hít một hơi thật sâu, thần thái tang thương.
“Cho nên, tôi có một ý tưởng hơi ấu trĩ, không bằng chúng ta cùng đến nhà kính của anh Lâm rồi càn quét một vòng đi.”
------
Dịch: MBMH Translate