"Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, còn có chức năng này sao?"
"Thật sự?"
Lương Kim Minh nói: "Tôi ăn một nắm anh đào và một ít vải, cảm giác bây giờ còn có sức lực đây, đợi lát nữa còn có thể đến một làn sóng."
"Chờ chút, chúng tôi bây giờ đi qua tìm anh ta."
Rất nhanh, hai người liền cúp video, chuẩn bị đi tìm Lâm Dật.
...
Một trận phong ba kết thúc, gian hàng nhỏ đã yên tĩnh không ít.
Tuy rằng rất nhiều người còn không biết rõ thân phận của Lâm Dật, nhưng mà đều đoán được người này rất khó dây vào. Nếu không cũng không thể quen biết bạn có tiền như vậy.
Nhưng còn có một số người không biết sự thật đối với giá hoa quả Lâm Dật bán giá trên trời xì mũi coi thường.
Nhưng mọi người đều là hiếu kỳ, cộng với vẻ ngoài của Lâm Dật đã khiến cho một số phú bà mất đi lý trí, tiện tay mua một chút.
Lâm Dật tính toán một chút, vào buổi sáng anh đã bán đi hơn ba vạn đồng tiền rồi.
Dựa theo tiến độ này đi xuống, tối thiểu phải mất ba bốn ngày mới có thể bán hết số trái cây này.
Hơn một giờ chiều, đồ của Đỗ Đại Hải đã bán gần hết, chủ yếu nhất vẫn là công lao của Lâm Dật.
Lại đây mua ít thức ăn, liền có thể ở khoảng cách gần xem trai đẹp, vẫn là rất đáng giá.
"Anh Hải, đồ ăn đã bán xong rồi các anh hãy đi về trước đi, không cần chờ tôi." Lâm Dật nói:
"Đêm nay tôi không trở về thôn Hoan Hỉ, sáng sớm ngày mai các anh trực tiếp tới đây là được."
"Nếu tôi rời đi, đồ của cậu sao bán? Tôi ở lại chỗ này chờ cậu một lát, dù sao trở về cũng không có chuyện gì, sau khi chờ cậu dọn quán tôi lại đi."
"Không cần không cần, chị dâu trong nhà còn chờ anh đấy, anh về sớm nghỉ ngơi thật tốt đi."
Thấy Lâm Dật kiên trì cố chấp, Đỗ Đại Hải cũng không ép buộc ở lại.
Lâm Dật đem hoa quả dỡ trên xe xuống, sau đó tiễn Đỗ Đại Hải với Đỗ Dao đi.
Lâm Dật cũng không vội vàng, một bên chơi game một bên bán đồ, cảm giác cuộc sống khá thoải mái.
Không bao lâu, một chiếc Cayenne đứng ở trước mặt Lâm Dật.
Vốn dĩ Lâm Dật không coi là chuyện to tát, ở một nơi Thang Thần nhất phẩm như thế này, Cayenne cũng không tính là xe tốt, hoàn toàn không nhấc lên được hứng thú của anh.
Nhưng liếc mắt nhìn bảng số xe, trái tim suýt chút nữa bị dọa rơi xuống.
Đó là xe của Hà Viện Viện.
Với tính cách của cô ấy, đoán chừng có thể đem trái cây của mình ăn hết.
Nhất định là cẩu Lương Kim Minh này mật báo.
Đúng như Lâm Dật nghĩ.
Sau khi xe dừng hẳn, Hà Viện Viện dẫn đầu đi xuống, ngoài ra còn có Kỷ Khuynh Nhan.
Sau lưng các cô là Tần Hán với Cao Tông Nguyên.
"Anh Lâm, mau cho em nếm thử trái cây của anh đi, em đều nghe lão Lương nói rồi, có người nói có thể lùi lại mười phút." Cao Tông Nguyên cười ha hả nói.
"Mẹ kiếp, tôi còn chỉ vào bán lấy tiền đây này."
"Đều nói nhiều tiền tổn thương cảm tình."
"Đừng, để cảm tình tổn thương tiền."
Dựa theo hành vi nhất quán nước tiểu của hệ thống, nếu như là người thân và bạn bè tới mua đồ thì khả năng cao sẽ không được tính vào nhiệm vụ. Nếu không nhiệm vụ đã vài phút đồng hồ liền làm xong rồi, cũng không khác gì là gian lận cả.
"Hà Viên Viện, hai người các cô có thể hay không rụt rè chút, ăn vậy thì thôi đi, cô lại còn muốn đóng gói túi ni lông?"
"Chúng tôi cũng cực khổ để trồng trái cây mà tôi nhất định phải ăn đủ." Hà Viện Viện nói:
"Rồi lại nói, hoa quả trên ruộng là do Lão Cao và tôi giúp anh trồng, chúng ta chia sẻ thành quả thắng lợi với nhau, cũng là chuyện đương nhiên."
Lâm Dật thở dài, vốn là nhiệm vụ 100 vạn này cũng đủ khó rồi.
Hiện tại Hà Viện Viện lại đến đây ăn uống, độ khó của nhiệm vụ trực tiếp tăng gấp đôi.
Quả thực chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của mình mà.
Kỷ Khuynh Nhan lặng lẽ kéo Lâm Dật một cái, ra hiệu cho anh không nên nói nữa.
Nếu như chỉ là Hà Viên Viên với mình thì cũng không có gì, nhưng ở đây còn có Cao Tông Nguyên, mặt mũi vẫn là muốn cho.
"Lão Lâm, cậu trồng thứ này thế nào vậy, xác thực ăn ngon." Tần Hán nhếch môi nói: "Bán bao nhiêu tiền một cân?"
"Phốc!" Tần Hán suýt chút nữa thổ huyết, "2500 một cân!?"
"Bán rẻ thì rất không có tính khiêu chiến." Lâm Dật nói:
"Tôi đã đặt cho mình mục tiêu là phải bán được doanh số một triệu. Nếu không định giá cao như vậy, muốn kiếm được một triệu là không có khả năng."
Lâm Dật lời nói mang thâm ý, muốn nhắc nhở Hà Viện Viện một cái, lão tử còn muốn dùng những này bán lấy tiền đây này.
"Lão Cao, anh lại giúp em lấy một cái túi khác, em đựng quả đào mật với vải."
Lâm Dật:...
Nghiệp chướng!
Tần Hán với Cao Tông Nguyên ăn một chút liền dừng tay, nhưng Hà Viện Viện là không có chút nào khách khí, xách một túi đủ thứ.
Ít nhất cũng phải 10 cân rồi.
Vốn dĩ Lâm Dật cảm thấy, Lương Kim Minh đột nhiên xuất hiện, cho mình giải vây, thành công giả trang, đây là chuyện rất tốt, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là anh ta hại mình.
Vào giờ phút này, Lâm Dật đột nhiên đã hiểu rõ một câu nói.
Món quà do vận mệnh ban tặng được bí mật đánh dấu như một món hời.
Câu nói này nói chính là Hà Viện Viện rồi, thật mẹ nó cô ta là không có chút khách khí nào.
"Như thế nào? Ở đây bán hoa quả có mệt hay không?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Mệt thì cũng không phải mệt lắm, chỉ là bán tương đối chậm."
"Chủ yếu là do anh bán quá mắc, nào có ai bán cái giá này, không ai sẽ nguyện ý coi tiền như rác."
"Em nhưng đừng nói như vậy, trái cây nhà chúng ta quả thật có công hiệu thần kỳ."
"Không phải Lão Lương đang nói sao, có thể kéo dài 10 phút, bán 2500 xác thực không lỗ." Cao Tông Nguyên nói.
Kỷ Khuynh Nhan gương mặt chợt đỏ, chuyện gì thế này.
Làm sao có khả năng có công hiệu như vậy.
Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan cùng với Hà Viện Viện đều có việc, họ trò chuyện một lúc liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Kỷ Khuynh Nhan mang theo một quả đào mật trở về, chuẩn bị đến công ty ăn.
Phần còn lại sẽ ăn khi Lâm Dật về nhà tối nay.
Mấy người đi rồi, thẳng đến hơn ba giờ chiều, liền bán đi một quả táo, kiếm được hơn 700 tệ, sau đó lại không có ai tới nữa, làm cho Lâm Dật cũng không muốn ở lại làm ăn nữa.
Lâm Dật gọi điện thoại cho Vương Nhiễm, nói cô ấy lấy một chiếc xe vận tải lại đây.
Chất đồ lên xe và lái hướng về phía đơn vị của Lương Nhược Hư.
Nhìn thấy Lâm Dật lại đây, người gác cửa tươi cười chào hỏi, cái gì đều không hỏi, liền đem lan can mở ra.
Khi đi tới văn phòng của Lương Nhược Hư, phát hiện trong phòng làm việc không có ai.
Sau khi hỏi thăm mới biết, hóa ra là đi họp rồi.
Lâm Dật cũng không sốt ruột, chỉ ở bên trong phòng làm việc chờ.
Hơn nửa canh giờ, lờ mờ nghe thấy giọng nói của Lương Nhược Hư đang nói chuyện với người khác, sau đó chính là tiếng giày cao gót nhịp nhàng.
Cùm cụp ——
Lương Nhược Hư đẩy cửa vào, Lâm Dật tay mắt lanh lẹ, từ phía sau bịt con mắt của cô lại.
Mà Lương Nhược Hư phản ứng cũng rất nhanh, tránh thoát Lâm Dật, dùng tay trái nắm lấy cánh tay của anh, chuẩn bị ném một cái qua vai.
Nhưng còn chưa kịp phát lực, bỗng nhiên liền dừng động tác lại.
"Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng là ai đó." Lương Nhược Hư liếc mắt nói.
"Em cũng không ngẫm lại, ở chỗ này của các em, người xấu có thể đi vào sao."
"Em cái này cũng là phản ứng của bản năng." Lương Nhược Hư nói:
"Lúc em học đại học, khi em về nhà, cha em liền thao luyện em chiêu này, sợ em ở bên ngoài bị bắt nạt."
"Mẹ vợ anh không quản sao?"
"Bà ấy ở bên cạnh cổ vũ, bằng không cha em cũng không thể đem em luyện ác như vậy."
------
Dịch: MBMH Translate