"Thói quen như này có thể, khó trách em hiện tại da dày thịt béo, đoán chừng đều là khi đó luyện ra được."
"Lượn đi sang một bên." Lương Nhược Hư liếc mắt, "Bà ấy chính là đố kị em so với bà ấy xinh đẹp hơn."
Lâm Dật giơ lên túi trái cây trên tay.
"Nếm thử trái cây anh trồng đi."
"Anh làm sao còn tự mình đưa tới chứ, không nói để cho em đi lấy sao."
"Không bán được nên đóng sạp sớm, hơn nữa em lại không đến, liền thuận tiện mang qua cho em."
Lương Nhược Hư tiếp nhận hoa quả, "Biểu hiện cũng không tệ lắm, lần sau tiếp tục cố gắng."
"Nếm thử anh đào đi, có công hiệu làm đẹp."
Lương Nhược Hư một tay nâng má, cảm giác thiếu nữ mười phần.
Chiếc nhẫn Lâm Dật tặng cho cô vẫn còn đeo trên tay, sáng lên lấp lánh.
"Anh đút em."
"Đều đã lớn như thế, đút ăn cái gì? Mau ăn đi."
"Em mới ba mươi, số tuổi làm sao lại lớn." Lương Nhược Hư không tình nguyện nói: "Ghét bỏ em đã lớn tuổi rồi có phải hay không?"
"Làm sao có thể, tới tới tới, anh đút cho em ăn."
Lâm Dật cầm một quả anh đào ra, nhưng cuối cùng vẫn ném đến trong miệng của mình.
"Em biết anh sẽ như vậy mà."
Lâm Dật không lên tiếng, đột nhiên đứng dậy, hôn lên trên môi mỏng của Lương Nhược Hư, cũng đem anh đào đưa vào trong miệng của cô.
"Ô ô ô ..."
Lương Nhược Hư trừng hai mắt, quả đấm nhỏ đập vào vai Lâm Dật, nhưng như trước không thể thoát khỏi Lâm Dật, cuối cùng chỉ có thể thuận theo, đem anh đào nuốt vào.
"Buồn nôn chết rồi, trong miệng đều là nước miếng của anh." Lương Nhược Hư một bên chùi miệng, vừa nói.
"Em còn không thấy ngại mà còn nói anh, anh còn ăn đầy miệng son môi đây này."
"Cắt, người khác muốn có cơ hội này vẫn không có đây, hãy vui đi." Lương Nhược Hư nói:
"Nhưng quả anh đào anh trồng thật ngọt, quả thật cũng không tệ, ở Yến Kinh em cũng chưa từng ăn ngon như vậy."
"Cường điệu đến vậy sao?"
Lương Nhược Hư có thể nói đồ ăn ngon, cái kia tuyệt đối không sai rồi.
Cũng không phải là bởi vì Thẩm Thục Nghi là người đứng đầu tập đoàn Hoa Nhuận, mà là vì Lương gia ở Yến kinh đứng hàng cũng đủ lớn.
Đến cấp bậc đó của bọn họ, đồ ăn trên căn bản đều là được cung cấp đặc biệt.
Cũng giống như là gạo Ngũ Thường ở Đông Bắc, ngay cả người Đông Bắc mình cũng ăn không được thuần chánh. Bởi vì loại tinh khiết nhất kia, đã bị đưa đi, hơn nữa còn là không đủ cung cấp.
Mà hoa quả này cũng như vậy không ngoại lệ, những gì họ ăn chắc chắn đều là tốt nhất toàn quốc.
Cho nên có thể nhận được đánh giá như vậy, đủ để chứng minh chất lượng hoa quả của mình.
"Ăn rất ngon." Lương Nhược Hư ăn một quả vải, nhất thời sáng mắt lên.
"Loại này cũng rất ngon, không chỉ có nước ngọt mà còn rất nhiều thịt."
"Nước rất ngon."
"Anh thật xấu xa." Lương Nhược Hư rất tự nhiên nói.
Người từ đại viện đi ra ngoài đối với loại thịt này đã miễn dịch, dù cho lại ăn mặn một chút cũng không đáng gì.
"Vậy em ăn trước, anh đi về trước, miễn cho làm lỡ công việc của em."
"Anh ngày mai lại chuẩn bị cho em một chút, em muốn gửi cho cha một ít."
"Hoa quả rõ ràng là của anh, muốn gửi đi cũng là anh gửi, không thể đem cơ hội này cho em được."
"Anh này cũng quá khó ưa rồi, thậm chí ngay cả cái này cũng phải cãi."
"Cái này gọi là đạo lí đối nhân xử thế, em không hiểu."
Lương Nhược Hư lại lột một quả vải khác, "Anh đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, em cũng không muốn nói nhiều. Ngày mai em gửi một ít cho lão Dương, tuy rằng đã lùi về tuyến hai, nhưng ở Trung Quốc, lời nói vẫn như cũ có trọng lượng."
"Biết rồi."
Cùng Lương Nhược Hư nói chuyện một lát, Lâm Dật liền lái xe đi bệnh viện Hoa Sơn, chuẩn bị đem hoa quả cho Lý Sở Hàm.
Sớm đã gọi cho Lý Sở Hàm trước, cô ấy hôm nay trực phòng cấp cứu, liền mang theo hoa quả, đi tới sảnh phòng cấp cứu.
Nhưng Lâm Dật chuẩn bị hai phần, bởi vì Kiều Hân cũng đang ở cùng với cô ấy, người gặp đều có phần.
"Anh Lâm anh đã rất lâu rồi không tới đây đó."
Nhìn thấy Lâm Dật tới đây, Kiều Hân cười hì hì tiến lên nghênh tiếp, cũng mở túi trên tay Lâm Dật.
"Nha, hoa quả."
"Các cô một người một phần."
"Vẫn là anh Lâm anh chu đáo."
Kiều Hân cầm hoa quả đứng qua một bên, "Em sẽ không quấy rầy hai người các anh nữa, đi trước á."
Lý Sở Hàm có chút ngượng ngùng đứng ở trước mặt Lâm Dật.
"Đây là hoa quả anh trồng?"
Lâm Dật gật đầu, "Hiện tại đã chín rồi, mang tới cho em nếm thử."
"Em hiện tại đi rửa, anh cũng ăn chút."
"Đừng." Lâm Dật nhỏ giọng nói, "Anh ban ngày đều đã ăn rồi, em buổi tối lấy về lén lút ăn, bằng không người khác lại đây đoạt mất."
"Ừ, biết rồi."
"Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lý."
Lúc hai người đang thầm thì nói chuyện, phòng cấp cứu thứ tư, có một cái đầu thò ra.
Lâm Dật thuận thế nhìn sang, là một người đàn ông trẻ 30 tuổi, mang kính mắt, tướng mạo có chút xa lạ, giống như là bác sĩ mới tới bệnh viện.
Đúng như Lâm Dật nghĩ, người đàn ông trẻ tuổi đó tên là Lý Dương, là bác sĩ khoa phẫu thuật não tốt nghiệp Hiệp Hòa, vừa tới bệnh viện Hoa Sơn làm, bây giờ là quy bồi y sinh, đang túc trực ở khoa cấp cứu.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi có một bệnh nhân, bệnh trạng có chút kỳ quái, tôi không quyết định chắc chắn được."
"Chờ chút."
Lý Sở Hàm đáp một tiếng, "Theo em qua xem một chút, anh am hiểu nhất về loại bệnh này mà."
"Đi nhìn xem."
Hai người đi tới phòng cấp cứu thứ tư, bên trong đang ngồi là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, vì phối hợp kiểm tra, nên áo trên đã cởi bỏ.
"Nói một chút tình huống của anh đi." Lý Sở Sàm hỏi.
Đàn ông trung niên chỉ vào bả vai của mình, "Bác sĩ, bả vai của tôi đụng vào liền đau, không động vào không đau. Bệnh này chữa trị thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?"
"Anh chờ chút, tôi xem thử."
Nói xong, Lý Sở Hàm đi tới xoa bóp hai lần, đưa tới tiếng rít gào liên tục.
Không khỏi nhíu mày, bệnh trạng quả thật có chút kỳ quái.
Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật, muốn nghe một chút suy nghĩ của anh.
"Đại ca, vai của anh nhấn một cái liền đau, không động vào không đau đúng không?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, vẻ mặt đưa đám nói:
"Bác sĩ, anh có thể kiểm tra cẩn thận cho tôi không, đến cùng là có chuyện gì? Cả nhà chúng tôi chỉ dựa vào tôi để sống qua ngày."
"Việc nhỏ, nếu không động vào không đau, về sau cũng đừng có đụng nó nữa, cái này không phải không bị bệnh sao."
Lý Sở Hàm: ???
Lý Dương: ???
Thật là một kỹ thuật điều trị mới lạ.
Lý Sở Hàm nhẹ nhàng kéo Lâm Dật một cái, ra hiệu cho anh chuyện bệnh nhân không thể nói đùa được.
"Sao không thu xếp chụp phim, vừa nhìn liền biết rồi." Lý Dương nói.
"Không cần, chụp phim quá lãng phí tiền." Lâm Dật nói:
"Chỉ là viêm màng hoạt dịch, chú ý hơn đến việc bảo dưỡng là được rồi."
Đây là sự khác biệt giữa bác sĩ mới và bác sĩ cũ.
Bác sĩ mới muốn thông qua cuộn phim để phán đoán bệnh nhân bị bệnh gì, bác sĩ cũ dựa vào kinh nghiệm liền có thể phán đoán ra được, điều này vô hình trung tiết kiệm cho bệnh nhân rất nhiều tiền.
"Nhưng trên người anh ta, hình như có sắc tố đen trầm tích, tôi cảm giác chức năng gan có gì đó không ổn, cần phải kiểm tra toàn diện."
Bởi vì vừa mới tốt nghiệp, cho nên Lý Dương rất thận trong lời nói.
"Kiểm tra chức năng gan thì càng không cần, trở lại làm cái Đại Bảo kiếm là được rồi."
"Đại Bảo kiếm?" Lý Dương có chút khó mà tin nổi, cảm giác là mình nghe lầm.
"Đây chính là thời gian quá dài không tắm rửa, cùng sắc tố đen trầm tích cũng không có nửa xu quan hệ."
------
Dịch: MBMH Translate