"Thật sự là như vậy sao?"
"Không tin tôi thì anh lấy nước chà lau cho anh ta thử đi."
Lý Dương có chút lúng túng, theo bản năng nhìn về phía Lý Sở Hàm, người sau mỉm cười gật đầu.
"Việc này là tôi qua loa."
"Cậu mới vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm lâm sàng ít, về sau là tốt rồi." Lý Sở Hàm nói: "Chúng tôi đi trước, có việc cậu liền gọi cho tôi."
"Được được được, cảm ơn chủ nhiệm Lý."
Lý Sở Hàm gật đầu, và rời đi cùng với Lâm Dật.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi,
Lý Dương gọi y tá ở bàn hướng dẫn.
"Người đàn ông bên cạnh chủ nhiệm Lý kia là ai vậy? Cũng làm ở bệnh viện chúng ta sao?"
"Anh nói chủ nhiệm Lâm à." Tiểu hộ sĩ nói: "Anh ấy vốn dĩ là phó chủ nhiệm khoa tim mạch, bây giờ cách chức rồi."
"Thật, thật giả vậy? Hai chúng tôi cũng sắp sỉ nhau, vậy mà là bác sĩ ngoại chủ nhiệm khoa tim mạch sao?"
"Đâu chỉ có vậy, tôi nghe y tá trưởng nói, với trình độ kỹ thuật của chủ nhiệm Lâm muốn làm viện trưởng cũng không có vấn đề gì, chỉ tiếc là anh ấy nghỉ việc rồi."
Lý Dương sững sờ nhìn một hồi lâu, vậy mà đụng phải đại thần?!
Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, hai người tìm chỗ không có ai để nói chuyện một lúc, Lâm Dật mới rời khỏi đi đến chỗ Vương Oánh.
Sau khi đưa hoa quả tới, mới lái xe về nhà.
Vào đến sân, phát hiện một chiếc Audi A6 đậu trước cửa ra vào.
Chiếc xe này Lâm Dật còn có chút ấn tượng, giống như là xe của ba Kỷ Khuynh Nhan.
Đúng như dự đoán, sau khi Lâm Dật đi vào phát hiện, Kỷ An Thái đang ngồi ở trên ghế salon, Kỷ Khuynh Nhan thì cùng với mẹ cô ấy Tống Minh Tuệ ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm tối.
"Anh trở về rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật vào cửa, Kỷ Khuynh Nhan lên tiếng chào hỏi.
"Chú với dì đến rồi, sao không nói trước với anh."
"Mẹ em không cho, nói sợ làm lỡ công việc của anh."
"Anh chỉ bán hoa quả, cũng không có làm lỡ chỗ nào." Lâm Dật nói: "Lần sau lại có chuyện như vậy, em phải gọi điện thoại cho anh trước."
"Ừ."
"Chúng ta chính là nhàn rỗi không chuyện gì, đến chỗ các con xem một chút." Tống Minh Tuệ nói:
"Hai người các con cứ lo làm việc của mình, đừng chậm trễ chuyện của các con."
"Bách lễ đạo hiếu làm đầu, không được phá lệ."
Lâm Dật có thể có thói quen sinh hoạt như này, cơ bản đều là Vương Thúy Bình với Triệu Toàn Phúc dạy dỗ.
Lúc nhỏ, ở phương diện này, bởi vì nghịch ngợm gây sự, xác thực không ít lần bị đánh.
Hai vợ chồng già hiểu ý cười cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Có được con rể có thể kiếm tiền không giả, nhưng quan trọng nhất vẫn là tính cách, cái này so cái gì đều mạnh.
"Anh ở cùng với cha em một lúc, cơm sắp xong rồi." Kỷ Khuynh Nhan ở nhà bếp nói.
"Được rồi."
Lâm Dật ngồi xuống trên ghế sô pha, phát hiện Kỷ An Thái đang xem trực tiếp ở trên Đấu Ngư.
"Chú Kỷ, đang xem cái gì đấy."
"Nhàn rỗi không có gì, xem chút hoạt náo viên chơi mạt chược."
"Chơi mạt chược nhiều vô vị, nhiều tiểu tỷ tỷ như vậy, không nhìn thì thật đáng tiếc." Lâm Dật nói đùa.
"Này nói làm gì, chú cũng lớn tuổi như vậy rồi, nhìn cái gì tiểu tỷ tỷ."
"Việc này cùng tuổi tác không liên quan, mỗi người đều có quyền lợi thưởng thức cái đẹp." Lâm Dật nói: "Tuy nói đã lớn tuổi rồi, nhưng món ăn tinh thần vẫn cần phải bổ sung."
Lâm Dật nhớ mang máng, mình lần đầu tiên khi tới biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan, lại đụng phải ba cô ấy.
Ngay cả động tác Squat còn biết, thậm chí còn mạnh hơn mình nhiều.
"enenen ..."
Kỷ An Thái sờ cằm, "Cháu nói như vậy cũng có đạo lý, quốc gia đều cho các cô ấy phát sóng, chúng ta nhìn chút cũng không phạm pháp."
"Điều đó là đương nhiên."
Kỷ An Thái lặng lẽ hướng về nhà bếp liếc nhìn, nhỏ giọng hướng về phía Lâm Dật nói:
"Chú nói với cháu cái này, chú gần đây phát hiện một hoạt náo viên mới, trình độ cũng không tệ, chú cho cháu xem một chút."
"Được ạ."
Cha vợ với con rể, ở cùng nhau xem nữ hoạt náo viên, toàn bộ Trung Quốc chắc cũng chỉ có mình hai người.
Kỷ An Thái tìm tìm, đi vào phòng phát sóng trực tiếp của hoạt náo viên, nickname gọi là: Tiểu Bạch không ngủ.
Ban đầu Kỷ An Thái đã xem nó, nhưng sau khi Lâm Dật đến, mới vạn bất đắc dĩ đổi đến một người khác phát sóng trực tiếp.
"Cô gái này khoảng hơn ba mươi."
"Cháu đây liền không hiểu được." Kỷ An Thái nói:
"Tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng so với các tiểu cô nương mạnh hơn nhiều, chỉ là có chút lạnh lùng. Ngày hôm qua chú thưởng một ngàn đồng tiền, chỉ nói câu cảm ơn, loại người có phẩm chất coi tiền tài như cặn bã, tôi rất thưởng thức."
"Vậy cũng là giả bộ, chú đừng để bị mắc lừa." Lâm Dật nói:
"Tuy rằng nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng cày tiền cũng không cần phải như vậy."
Những cường hào khác khen thưởng xong, còn có thể ước hẹn đi ra ngủ một giấc.
Kỷ An Thái đã ở độ tuổi này, cơ bản cũng là cáo biệt với loại chuyện như vậy, cho nên dùng tiền chính là đổ xuống sông xuống biển, còn không bằng đi thực tế đại bảo kiếm.
Hơn nữa nếu thật sự là náo xảy ra chuyện gì, còn phải để con rể như mình đi giải quyết, nhiều mới mẻ a.
"Cháu cũng đừng nói như vậy, khí chất như này, nhưng là giả cũng không ra được." Kỷ An Thái nói:
"Hơn nữa chú cũng đã theo dõi cô ấy lâu như vậy, vẫn luôn là như vậy, lời nói không coi là nhiều, còn có tài nghệ, thuộc về loại hình nhiều kỹ năng, cũng có cao lãnh."
"Vậy cũng phải phân người, cháu cũng không cần dùng tiền, những người này cũng phải tranh nhau gọi bố."
"Đừng nói bậy, cháu nếu như không xoạt cái tên lửa gì gì đó, người ta đều không để ý đến cháu." Kỷ An Thái nói.
"Chú như nào đây không tin đây."
Lâm Dật cầm điện thoại di động, mở ra phát sóng trực tiếp của Đấu Ngư, đi vào phòng phát sóng trực tiếp của nữ hoạt náo viên.
Cảm giác người tình trong mộng của cha vợ tương lai hôm nay sắp tiêu tan trên tay của mình rồi.
"Anh Trai Khẩu trang? Tên này của cháu cũng quá kỳ lạ rồi." Kỷ An Thái nói: "Không hay bằng của chú."
"Chú tên là cái gì?"
"Ôn nhu gió."
Lâm Dật:...
"Có phải so với cháu hay hơn không?"
"Dạ dạ dạ, cái tên trên này có thể, đều cho ta thổi lăng loạn."
"Cháu đừng nói vô dụng, cháu xem một chút, người ta phản ứng sao?" Kỷ An Thái nói, còn có chút đắc ý.
"Nha, anh trai khẩu trang đến rồi! Hoan nghênh anh trai khẩu trang tới phòng phát sóng trực tiếp của tôi."
Ngay lúc Kỷ An Thái còn đang đắc ý, nữ hoạt náo viên nhiệt tình đứng dậy, còn cúi mình vái chào, nụ cười rạng rỡ.
Mặc dù phát sóng trực tiếp chưa được bao lâu, nhưng ở Đấu Ngư, nhưng truyền thuyết về Lâm Dật vẫn còn được lưu truyền.
Hơn nữa có lúc, vì hiệu quả của phát sóng trực tiếp, Trương Hiểu Du còn có thể đem Lâm Dật kéo tới cùng nhau phát sóng trực tiếp.
Cho nên những người phụ nữ hoạt náo viên trên nền tảng Đấu Ngư này thấy Lâm Dật, cũng như thấy tổ tông của mình vậy.
Ai cũng muốn leo lên chút quan hệ, cứ như vậy tháng ngày mình ở Đấu Ngư sẽ dễ dàng hơn.
Cũng giống như buổi phát sóng trực tiếp của nữ hoạt náo viên tên tiểu ngư kia, đều đã mua nhà ở Trung Hải rồi.
"Chú xem một chút, cháu cái gì cũng chưa làm, cô ta liền lên tiếng chào hỏi rồi."
"Này tình huống gì? Bình thường cũng không phải như vậy."
"Cho nên cháu mới nói bọn họ là giả bộ." Lâm Dật nói: "Tùy tiện nhìn xem là được rồi, sung tiền liền không đáng đâu."
"Theo lý thuyết không thể, hay là có người trùng tên với cháu?"
"Làm sao có khả năng." Lâm Dật nói: "Không tin cháu lại cho chú xem thử."
Lâm Dật cầm điện thoại di động, gõ xuống dòng chữ "Gọi bố".
"Cháu nói bậy gì đấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này."
"Xin chào bố khẩu trang."
Kỷ An Thái: ???
------
Dịch: MBMH Translate