Vẻ mặt Kỷ An Thái trong nháy mắt đứng hình.
Cảm giác như nhận một đả kích lớn.
Thử nghĩ một lúc, nữ thần lạnh lùng mà mỗi ngày ông đều quỳ gối liếm láp, lại biến thành chó đi liếm người khác.
Cái cảm giác này, thực sự rất đau lòng.
"Chú Kỷ, có cần cháu thử lại một lần nữa không?"
"Không không không, không cần." Kỷ An Thái nói:
"Những người này thực sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không nghĩ tới sẽ như vậy, quá tổn thương người khác rồi."
"Cho nên nói, về sau nhìn là được rồi, nếu để cho dì Tống biết chú dùng tiền đi khen thưởng cho nữ hoạt náo viên, còn không trở mặt sao?"
"Cái kia cũng không đến nỗi, đây đều là tiền riêng, bà ấy không biết."
"Ba cái này được nha."
Lúc cả hai người đang thì thầm với nhau, Kỷ Khuynh Nhan từ trong phòng bếp bưng món ăn đi ra.
"Hai người đừng nói chuyện nữa, nhanh tới dùng cơm, nếm thử tay nghề của con đi."
"Qua ngay đây."
Kỷ An Thái chuẩn bị một cái, ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, nghiêm trang hướng về bàn ăn đi tới, bữa tối đơn giản của gia đình cũng liền triển khai như vậy.
Trong bữa tối, nội dung nói chuyện cũng rất giản dị.
Đều hối hai người mau chóng ổn định cuộc sống.
"Ai, cháu cũng nghĩ vậy, nhưng con gái của hai người không đồng ý." Lâm Dật nói:
"Cô ấy nói muốn cưỡi lừa tìm ngựa, xem có thể hay không tìm người càng tốt hơn, trước tiên coi cháu là lốp xe dự phòng."
Đùng!
Tống Minh Tuệ đập đôi đũa xuống.
"Nói như thế mà nghe được à, đây không phải không có giáo dục sao!"
"Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy nói bậy, con mới chưa từng nói lời nói như vậy!"
"Vậy chúng ta ngày mai đi lĩnh chứng đi, chứng minh em không nói dối, cũng coi như cho anh một câu trả lời." Lâm Dật nói:
"Nếu không tuổi trẻ của anh như hoa như ngọc, thanh xuân tốt đẹp đều phải ở trên người em tiêu hao hết."
Kỷ Khuynh Nhan: ???
Lời này là em nói mới đúng.
"Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy bịa chuyện chém gió, chuyện này vẫn còn chưa tới lúc." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Cuộc sống bây giờ tiết tấu nhanh như vậy, đây cũng không phải là vấn đề khẩn cấp."
Suy nghĩ của Kỷ Khuynh Nhan rất đơn giản, cũng rất đơn thuần, chính là còn chưa chuẩn bị xong.
Dưới cái nhìn của cô, sau khi kết hôn, cuộc sống sẽ là một giai đoạn khác. Cho nên cô muốn cho mình nhiều thời gian bước đệm hơn.
Trong kế hoạch của Kỷ Khuynh Nhan, phải chuẩn bị kỹ càng, việc kết hôn và sinh con có thể tiến hành cùng một lúc.
Thậm chí có em bé rồi cưới cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần đừng ảnh hưởng mình mặc áo cưới là được.
Cho nên cô không có chút nào sốt ruột, đại sự chung thân không vội vàng được.
"Cái kia con không phải là đem thanh xuân của Tiểu Dật đều làm trễ nãi sao." Tống Minh Tuệ nói.
"Anh ấy là đàn ông, con làm lỡ anh ấy cái gì chứ."
"Thanh xuân của đàn ông thì không phải là thanh xuân sao?"
"Vậy cũng phải ở trên người con hao tổn, chết cũng phải chết ở Cửu Châu Các!"
Lâm Dật: ???
Nữ hiệp thật phách lực!
"Được rồi Tiểu Dật, thái độ của con gái dì con cũng thấy được, chuyện tương lai cháu không cần phải lo lắng, nhất định có thể cho cháu lời giải thích." Tống Minh Tuệ nói:
"Dì hôm nay liền đem lời nói đặt ở đây, nếu con bé dám có ý nghĩ khác, dì liền đánh gãy chân của nó!"
"Đừng đừng đừng, cái này không được, dù sao cũng là con gái ruột."
Lâm Dật không nghĩ tới, Tống Minh Tuệ sẽ tàn nhẫn như vậy.
Đôi chân đẹp mắt như vậy, nếu như thật sự bị gãy, về sau còn chơi gì.
"Mẹ, mẹ có phải đem vị trí bày sai rồi không." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Lời này hẳn là nói với con mới đúng."
"Hiện tại nam nữ đều bình đẳng, mẹ đây là bang lý bất bang thân."
Kỷ Khuynh Nhan phồng má lên, cầm đôi đũa đâm xuống đáy chén.
"Hai người nếu là như thế này, con về sau liền không để mẹ tới cửa nữa, đến lúc đó rước mẹ chồng tới, chúng ta mới là một phe."
"Việc này mẹ không xen vào nữa, dù sao mẹ ở đây cũng nói với hai con, hai người các con tốt nhất đừng có ý đồ xấu khác."
"Dì Tống, ăn miếng móng heo này đi, trong này đều có đủ chất Collagen." Lâm Dật nói:
"Hôm nay cháu về trễ, sớm biết hai người muốn tới, cháu liền về sớm để bộc lộ tài năng cho hai người thử, tay nghề của cháu mạnh hơn cô ấy nhiều."
"Con xem lại mình đi, tiền kiếm không nhiều bằng Tiểu Dật, làm cơm cũng không ngon bằng Tiểu Dật, mẹ cũng không biết nói con có cái gì tốt nữa."
Kỷ Khuynh Nhan: ???
Sau khi ăn xong, Lâm Dật muốn đem Kỷ An Thái với Tống Minh Tuệ giữ lại, nhưng hai người đều rất thức thời, sợ quấy rầy hai người trẻ nghỉ ngơi, cố ý rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Audi A6 rời đi, Lâm Dật cảm thấy bữa cơm vừa rồi ăn rất đáng giá.
"Lâm Dật, em muốn bóp chết anh, bôi nhọ thanh danh của em!" Kỷ Khuynh Nhan hét lên nói.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người hâm nóng thức ăn thừa hôm qua, coi như là bữa ăn sáng.
"Hình như còn lại rất nhiều, anh cảm thấy mấy ngày có thể bán xong."
"Chắc còn phải ba bốn ngày nữa, cái này rất khó nói."
"Để lâu như vậy, có thể bị hư mất không?"
"Chắc chắn là có rồi." Lâm Dật nói: "Cho nên phải nhanh lên mới được."
"Vậy em giúp anh ăn nhiều một chút."
Lâm Dật:...
Em đây là qua loa giúp.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan đi lên lầu trang điểm, Lâm Dật vào nhà bếp, lấy trái cây cho Kỷ Khuynh Nhan.
Hai quả đào mật, một quả táo, cộng thêm một hộp anh đào với một túi vải nhỏ, chuẩn bị cho cô ấy mang theo đi làm.
"Anh đều rửa sạch cho em rồi à."
Nhìn thấy trái cây đã được rửa sạch, Kỷ Khuynh Nhan mặt mày tươi cười, "Em còn chuẩn bị tự mình mang đi rửa, biểu hiện không tệ."
"Ăn nhiều trái cây một chút, nó so với bánh bích quy nhỏ mạnh hơn nhiều."
"Lúc em học đại học, đều dưỡng thành thói quen, cho dù khi không đói bụng, cũng muốn ăn hai cái."
"Tật xấu này không tốt."
"Được được được, đều nghe Lâm tiên sinh, em sẽ cố gắng bỏ tật xấu này, moa ..."
Đổi xong giày cao gót, Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ cầm hoa quả đi làm.
Lâm Dật cũng đơn giản thu thập một chút, lái xe đi đến khu an ninh Trung Hải, chuẩn bị cho Dương Nghiễm Hạ chút hoa quả.
Giúp mình nhiều như vậy, cho dù Lương Nhược Hư không nói, về tình về lý, đều phải đưa tới một ít.
Vốn dĩ Lâm Dật dự định đi khu an ninh, nhưng gọi điện thoại cho Mạc Hồng Sơn mới biết được, Dương Nghiễm Hạ đi tới bệnh viện rồi.
Sau cuộc phẫu thuật lớn năm ngoái, ông ấy đều sẽ đi kiểm tra theo định kỳ.
Nhưng lần này đi cũng không phải là đi bệnh viện Hoa Sơn, mà là đến bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang Trung Hải.
Tuy rằng trình độ không bằng bệnh viện Hoa Sơn, nhưng cũng là không tệ, làm kiểm tra đơn giản cũng không hề có vấn đề gì.
Dù sao cũng là bệnh viện của bọn họ, chuyện đến đó kiểm tra định kỳ là điều đương nhiên.
Sau khi xác định được vị trí của Dương Nghiễm Hạ vị, Lâm Dật lái xe đuổi tới.
Diện tích của bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang cũng rất lớn, người tới xem bệnh nối liền không dứt.
Dưới con mắt của người trong nghề, chỉ cần không phải là những căn bệnh khó chữa, ở đâu nhìn cũng đều giống nhau.
Hơn nữa lưu lượng người ở bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang không dày đặc bằng bệnh viện Hoa Sơn, ở đây xem bệnh có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Sau khi đậu xe xong, Lâm Dật cầm hoa quả, hướng về bệnh viện đi đến.
"Lâm tiên sinh."
Vừa tới cửa phòng khám bệnh, liền thấy Cao Sùng hướng về phía mình vẫy tay.
"Thủ trưởng với anh Sơn ở phía trên kiểm tra, một lúc nữa sẽ đi xuống."
"Không có chuyện gì, tôi chỉ là đến đưa chút hoa quả, cũng không có những chuyện khác, cậu giúp tôi chuyển giao qua là được rồi."
Bởi vì còn có hoa quả để bán, Lâm Dật không muốn làm trễ nãi thời gian.
"Đừng, thủ trưởng còn muốn gặp anh đấy, anh nếu như đi rồi, ông ấy khẳng định sẽ xử phạt tôi."
------
Dịch: MBMH Translate