Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1111 - Chương 1109. Sự Cố Bất Ngờ

Chương 1109. Sự Cố Bất Ngờ
Chương 1109. Sự Cố Bất Ngờ

Hai nữ cảnh sát dừng xe xong, cởi mũ bảo hiểm xuống.

Một trong hai người để tóc dài bồng bềnh, chiếc mũi xinh xắn, lớn lên còn có mấy phần xinh đẹp, để tóc buông xõa theo thói quen lại càng thêm mê người.

Mặc dù ngoại hình của nữ cảnh sát tóc ngắn cũng không kém, nhưng so với bạn đồng hành của mình thì kém hơn một chút.

"Anh bán vải với anh đào này như thế nào?" Nữ cảnh sát tóc dài hỏi.

Vừa nhìn là biết tới mua hoa quả, Lâm Dật buông đề phòng xuống.

"3000 một cân, tùy ý chọn, có thể lấy lộn xộn."

Bởi vì ngày hôm qua Hà Viện Viện cầm đi không ít, lại cộng thêm tặng quà, còn dư lại ít hoa quả nếu như lại bán 2500 một cân, muốn bán được 100 vạn liền có chút khó khăn rồi, Lâm Dật dứt khoát liền tăng lên 3000, trước tiên đem tiền kiếm được vào tay rồi lại nói.

Nữ cảnh sát vừa định đi lấy bao, nghe được giá cả sau đó tay cứng lại ở giữa không trung, trừng lên một đôi mắt đẹp, giật mình kinh ngạc nhìn Lâm Dật.

"Anh nói cái gì? 3000 tệ một cân?"

"Cô không nghe lầm chính là cái giá này."

"Anh có phải hay không muốn tiền muốn đến điên rồi? Trái cây nhập khẩu cũng không có bán mắc như vậy."

"Đều là giá ghi công khai, có mua hay không cũng không quan trọng, nói tôi điên làm gì?" Lâm Dật nói:

"Hơn nữa tại sao trái cây trong nước không thể bán mắc hơn so với trái cây nhập khẩu? Lẽ nào trong tư tưởng của cô đồ trong nước nhất định phải kém hơn so với nhập khẩu sao?"

"Tôi ..."

"Đình Đình, đừng cãi nhau nữa, chú ý đến thân phận của mình." Nữ cảnh sát tóc ngắn nói.

"Tôi có chút buồn bực, trái cây gì mà mắc như vậy chứ?"

"Việc này bên cục công thương quản lý, chúng ta quản lý bên giao thông, không có tư cách quản người ta, không mua là được rồi."

"Vẫn là cô nói dễ nghe hơn." Lâm Dật nói.

Uông Đình liếc mắt nhìn Lâm Dật, "Mặc dù tôi không xen vào chuyện của anh được, vậy nên anh tốt nhất chú ý một chút, bán mắc như vậy, cẩn thận người của cục công thương tới tìm anh nói chuyện."

"Chuyện này không cần cô phải lo lắng, làm xong chuyện của các cô là được rồi."

"Anh nói cái giọng điệu gì đấy!" Tính tình của Uông Đình cũng rất nóng nảy,

"Anh còn nói lý luận sao? Anh coi người ở Thang Thần nhất phẩm đều là kẻ đần sao? Bán đắt quá còn có người mua sao?"

Lâm Dật nhún vai một cái, "Tôi đã bán được mấy vạn đó thôi, cô còn gì muốn nói nữa?"

"Anh!"

Đều nói vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân, Uông Đình hiện tại xem như hiểu là ý gì.

Người này hoàn toàn chính là không thể nói lý!

"Tiểu cô nương, các cô bình tĩnh." Đỗ Đại Hải đứng ra hòa giải,

"Tôi lấy cho các cô ít rau xanh, đều là màu xanh lục, chúng tôi đi cùng với nhau, cũng đừng chấp nhặt với chúng tôi."

Đều nói dân không đấu với quan, loại tư tưởng này đã in sâu trong tâm trí của Đỗ Đại Hải.

Gặp phải những người làm quan này, mình nhất định là không chọc nổi.

Đỗ Đại Hải lấy được mấy phần hảo cảm của Uông Đình, lúc này mới như là người thành thật.

"Dựa theo quy định, chúng ta không thể tùy tiện thu đồ của người khác được."

Nói xong, Uông Đình nhìn đồng nghiệp, "Đi thôi, đi làm nhiệm vụ."

"Này là được rồi, bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy tức giận là không nên."

Hô thông!

"Cứu mạng!"

Lúc hai người vừa định rời đi, chợt nghe tiếng nổ lớn, các cô còn chưa kịp phản ứng thì lại có một tiếng thét chói tai truyền đến, khiến tất cả mọi người đều hoang mang.

"Đi, qua xem một chút!"

Mặc dù là cảnh sát giao thông, nhưng khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, các cô trước tiên cũng phải chạy tới.

"Anh Lâm, trong tiểu khu hình như xảy ra chuyện gì đó." Đỗ Dao nói.

"Đi, đi qua xem náo nhiệt."

"Ừ."

Hai người nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng hướng trong tiểu khu đi tới, về phần chuyện làm ăn của gian hàng, đều giao cho Đỗ Đại Hải lo liệu.

Hai người mới vừa vào tiểu khu, liền nhìn thấy nơi xảy ra chuyện.

Hai người phụ nữ một già một trẻ, cô gái hơn hai mươi tuổi, bị tấm quảng cáo rơi xuống đập trúng chân, có thể nhìn thấy máu đỏ từ từ chảy ra, sắc mặt của cô gái trắng bệch, lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

"Anh Lâm xảy ra tai nạn rồi!"

Đỗ Dao nắm thật chặt cánh tay Lâm Dật, nhìn ra cũng thấy được cô ấy rất căng thẳng.

"Đừng hoảng hốt!"

Lâm Dật tăng tốc chạy nhanh tới hiện trường cùng với hai nữ cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, mau giúp chúng tôi một tay, chân của con gái tôi bị đè rồi."

Người phụ nữ trung niên gào khóc, nhanh chóng đã mất đi lý trí, nhầm tưởng cảnh sát giao thông thành cảnh sát.

"Cô trước đừng có gấp, chúng ta khẳng định sẽ giúp."

"Xuất hiện loại chuyện như vậy có thể không nóng nảy sao, mau lên giúp khiêng đi!"

Bị Lâm Dật rống lên một tiếng, một số người đi qua hỗ trợ nhấc tấm bảng quảng cáo lên.

Mà lúc này, bảo an của tiểu khu cũng vọt ra, cùng nhau đem tấm bảng quảng cáo ném sang một bên.

Cô gái mặc một chiếc váy dài, lô ra đôi chân trắng nõn ở bên ngoài, bị thương chủ yếu là chân phải, máu dầm dề một mảng, da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình.

Lâm Dật ngược lại là không có cảm giác gì, loại hình ảnh này ở trước mặt anh hoàn toàn là chuyện thường tình.

Nhưng lông mày của Lâm Dật không ngừng cau lại.

Đánh giá tình hình này, hẳn là gân bắp thịt đã bị thương rồi, còn có rất nhiều mảnh vỡ, đã là triệu chứng rất nghiêm trọng rồi.

Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất có thể rơi vào cảnh tàn tật suốt đời, đối với một cô gái trẻ tuổi mà nói, điều này là không thể tiếp nhận được.

"Cô à, cô trước đừng có gấp, tôi sẽ gọi 120 ngay bây giờ." Uông Đình cầm điện thoại di động nói.

"Đúng đúng đúng, nhanh lên một chút gọi 120, nhà chúng tôi có quen biết người ở bệnh viện, có thể tìm bác sĩ tốt nhất tới."

"Đừng gọi 120, vô dụng."

Lâm Dật bế cô gái lên, "Chân gân bắp thịt với mạch máu của cô ấy cùng với thần kinh cũng đã đứt đoạn mất rồi. Nếu như chờ 120 đến, sau đó đến bệnh viện thì cái chân này liền coi như phế bỏ mất."

"Anh còn biết những cái này?"

"Tối thiểu mạnh hơn cô."

"Tiểu tử, làm sao bây giờ? Cậu giúp cô ấy nghĩ cách giải quyết đi."

"Nhiệm vụ bây giờ, chính là khâu lại mạch máu và dây thần kinh càng sớm càng tốt, sau đó lại khâu lại gân gót. Nhưng nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành, thời gian kéo càng dài, lưu lại di chứng về sau khả năng lại càng lớn." Lâm Dật nói:

"Bên ngoài tiểu khu, có một bệnh viện tư nhân đem cô bé tới đó, hẳn là còn có một chút cơ hội."

Nói xong, Lâm Dật cũng không đợi người nhà đồng ý, ôm người bị thương liền chạy đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, mẹ của cô gái và hai người Uông Đình cũng đuổi theo. Nếu đã gặp, như vậy liền phải phụ trách tới cùng.

Là một trong những tiểu khu giàu có hàng đầu ở Trung Hải, ở gần Thang Thần nhất phẩm có một bệnh viện tư nhân nổi tiếng.

Lâm Dật không hề nghĩ ngợi, liền đem người bị thương đưa đến nơi đó.

Bởi vì khâu lại không cần thiết bị quá tinh vi, chỉ cần có kỹ thuật là được rồi.

Cho nên không cần thiết đưa đến những nơi như bệnh viện Hoa Sơn.

"Xảy ra chuyện gì, mau đưa người bị thương vào đi."

Nhìn thấy Lâm Dật ôm một người xông tới, y tá canh cửa lập tức mở cửa dẫn hai người vào phòng điều trị.

Tiểu hộ sĩ đã từng gặp Lâm Dật, bởi vì anh hai ngày nay luôn bán trái cây ở Thang Thần nhất phẩm.

Lớn lên đẹp trai như vậy, mấy cô y tá nhỏ tuổi này đương nhiên sẽ đi nhìn thêm vài lần.

Nhưng khi họ biết 2500 tệ một cân, thì đều rút lui.

Cùng lúc đó, bác sĩ của bệnh viện tư cũng đi theo vào, sau khi kiểm tra xong liền gọi mẹ của người bị thương sang một bên.

"Tôi tên là Lưu Đào, là giám đốc của bệnh viện tư nhân này."

"Tình hình của cô ấy rất nghiêm trọng, gân gót gãy vỡ, tôi không thể thực hiện được loại phẩu thuật khâu này. Tốt nhất là đưa đến bệnh viện Hoa Sơn hoặc là bệnh viện trực thuộc đại học giao thông. Chỉ có bác sĩ ở đó, mới có đủ điều kiện để thực hiện một ca phẫu thuật như này."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1109.
Bình Luận (0)
Comment