Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1112 - Chương 1110. Quá Xuất Sắc

Chương 1110. Quá Xuất Sắc
Chương 1110. Quá Xuất Sắc

Nghe nói như thế, mẹ cô gái chết lặng.

"Nhưng vừa nãy tên tiểu tử kia nói, con gái của tôi tình huống rất nghiêm trọng, cần phải chữa trị càng sớm càng tốt. Nếu không sẽ bị tàn tật, hơn nữa bộ dáng này của con gái tôi cũng không thuận tiện giằng co."

Vẻ mặt của Lưu Đào cũng có chút không được tự nhiên.

Rất rõ ràng, anh cũng tán thành cách nói của Lâm Dật.

Gãy vỡ không chỉ có là gân bắp thịt, mà còn có mạch máu và thần kinh. Nếu như không trong khoảng thời gian ngắn tiến hành trị liệu, xác thực sẽ xảy ra vấn đề lớn.

"Thưa cô, cô trước đừng hoảng hốt." Lưu Đào an ủi:

"Tôi thấy cách ăn mặc này của cô, điều kiện cũng không tệ, hẳn là cư dân của Thang Thần nhất phẩm. Nếu như trong nhà có quen biết với người bên bệnh viện, liền tận lực liên hệ, chúng tôi ở đây thiết bị rất đủ, ứng phó loại phẫu thuật như vậy không thành vấn đề. Nhưng cũng không có kỹ thuật, nếu như có thể tìm được chuyên gia trong lĩnh vực này, liền không sai biệt lắm."

"Có có có, chồng của tôi có quen biết với viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn!"

"Vậy thì tốt quá, các cô nhanh lên một chút đem người tìm đến, tôi đi vào trước xử lý sơ bộ cho con gái cô để giảm thiểu rủi ro. Cô nên nhanh chóng hành động đi, đừng chậm trễ thời gian."

"Được được được, cảm ơn bác sĩ Lưu, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ."

"Hiện tại liền liên hệ, tôi đi vào trước."

Nói xong, Lưu Đào đi vào.

Bất ngờ phát hiện, Lâm Dật đang xử lý vết thương của người bị thương!

"Anh đang làm gì đó!" Lưu Đào kinh hô một tiếng, "Anh thật sự là đang chữa trị cho bệnh nhân sao? Anh đừng có làm lung tung!"

Lưu Đào cũng đã từng gặp qua Lâm Dật, dù sao anh cũng đang bán trái cây ở trước cửa.

Nhưng một nông dân vậy mà đang xử lý vết thương cho người bị thương, đây không phải là một trò đùa sao!

Lâm Dật không có dừng lại động tác trên tay, thấp giọng nói:

"Nếu như anh cảm thấy anh có thể tự mình làm thì tới đây làm, nếu như không được thì im miệng đừng nói nữa."

"Anh tên là gì? Người ta là bác sĩ chuyên nghiệp, anh chỉ là người bán trái cây mà thôi, anh còn cảm thấy mình so với người ta lợi hại hơn sao?" Uông Đình nói.

"Cô đi ra ngoài, đừng cản trở tôi làm việc." Lâm Dật nói: "Tôi nếu không phải đi, Tôi cũng sẽ quản việc không đâu sao?"

"Nhưng anh chỉ là cái ..."

"Ra ngoài, đừng làm trở ngại tôi làm việc."

"Tôi cứ không đi đấy, anh là cái thá gì? Dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi chứ!"

"Có bệnh."

Lâm Dật lẩm bẩm một câu, sau đó tập trung xử lý tình trạng của người bị thương.

"Tiểu tử, tôi có thể nhìn ra, cậu biết một chút y thuật, nhưng tôi cho cậu biết, thân phận của người bị thương không bình thường, người có thể ở Thang Thần nhất phẩm, đều là quý nhân ở Trung Hải. Nếu xảy ra sai sót gì, thì trách nhiệm của cậu rất lớn."

Lời nói của Lưu Đào đặt đúng trọng tâm, không có ý coi thường Lâm Dật, chỉ là đem quan hệ lợi hại xếp đặt đi ra.

"Anh cho rằng tôi nguyện ý lo những việc này sao." Lâm Dật nói:

"Nếu như không được xử lý kịp thời, cô ấy sẽ bị tàn tật suốt đời. Cho nên tôi có đến phẫu thuật chuyện này hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả."

"Cho nên, nếu như các anh không muốn để cho cô ấy có chuyện, thì yên lặng một chút, phối hợp với tôi hoàn thành ca phẫu thuật."

Lời nói của Lâm Dật mang theo một sự tự tin không thể nghi ngờ được, nói với mọi người ở chỗ này đều ngậm miệng lại.

"Bác sĩ, tôi có phải sẽ bị tàn tật không?" Sắc mặt cô gái trắng bệch nói: "Tôi về sau có thể khiêu vũ nữa được không."

"Có thể, đừng lo lắng." Lâm Dật an ủi: "Trong quá trình lấy miếng thủy tinh sẽ có chút đau, cô kiên nhẫn một chút, thời điểm này không thể đánh thuốc tê được."

"Biết, biết rồi ..."

Lâm Dật cầm cái kẹp, bắt đầu làm sạch những mảnh thủy tinh trên vết thương.

Hơn nữa chúng đều rất nhỏ, quá trình cực kỳ rườm rà, nhưng với thị lực và kỹ thuật lâm sàng của Lâm Dật xử lý những thứ này cũng không khó khăn.

Theo bản năng, Lưu Đào với Uông Đình liếc nhau một cái, trong mắt đều tràn ngập ngạc nhiên.

Độc tác thành thạo mà chuyên nghiệp như thế, không phải người bình thường có thể làm được.

Anh ta đúng là một nông dân sao?

Sau khi làm sạch, Lâm Dật lại dùng nước muối sinh lí cọ rửa nhiều lần, trước sau gì cũng mất 20 phút để rửa sạch vết thương.

Công việc còn lại, chính là đem khâu lại.

Lâm Dật nhìn người bị thương, phát hiện trạng thái của cô ấy cũng không tệ lắm, liền không còn lo lắng nữa.

"Bây giờ tôi tiêm thuốc tê cho cô, rất nhanh sẽ không đau nữa."

"Tiểu ca ca, cám ơn anh."

Lâm Dật mỉm cười, sau đó hướng về phía y tá nói:

"Đem thuốc tê tới cho tôi."

Tiểu hộ sĩ đem thuốc tê đưa tới, sau đó tiêm vào chân của người bị thương.

Mấy phút trôi qua, hiệu quả của thuốc mê hiển hiện ra, Lâm Dật bắt đầu khâu lại.

"Ánh đèn kéo gần một chút." Lâm Dật chỉ huy nói.

"Dạ dạ, được." Y tá nhỏ vội vàng nghe theo.

Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn Lưu Đào, "Giúp tôi kẹp lại gân gót."

"Được!"

Lâm Dật cầm lấy chỉ khâu, xâu một cây kim dài, ở khoảng cách gãy vỡ một millimet bắt đầu khâu lại.

"Khoảng cách này có thể không? Quá gần rồi, rất dễ bị đứt."

Theo kinh nghiệm nghề thuốc của Lưu Đào, loại chỉ khâu này nên được bắt đầu ở khoảng cách khoảng hai milimet, để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Mà như một ít bác sĩ có kỹ thuật tốt, khả năng từ 1.5 millimet bắt đầu khâu lại, nhưng gần như là cực hạn rồi.

Nhưng anh ta, lại còn từ một millimet liền có thể bắt đầu khâu lại, đối với kỹ thuật của mình tự tin như vậy sao.

"Không có chuyện gì, tôi có chừng mực."

Cây kim dài xuyên qua gân bắp thịt, dùng phương thức nghiêng giao nhau, đem một đầu khác gân bắp thịt vá kín lại, toàn bộ đều làm thuận lợi, liền một mạch, khiến Lưu Đào nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.

Rất nhanh, gân bắp thịt khâu lại xong xuôi, còn lại chính là mạch máu khâu lại rồi.

Chuyện này đối với Lâm Dật mà nói, lại càng không có khó khăn.

Mạch máu khâu lại xong xuôi, còn dư lại chính là da thịt khâu lại.

Tuy rằng là khâu lại không có bất kỳ độ khó nào, nhưng bởi vì người bị thương là con gái, nên vấn đề về vết sẹo cũng cần được quan tâm.

Cho nên Lâm Dật phá lệ cẩn thận, nhưng vẫn không có ảnh hưởng đến hoạt động của anh.

Lưu Đào ở bên cạnh nhìn, lau sát mồ hôi lạnh.

Một người nông dân bán trái cây, lại có thủ pháp khâu như vậy.

Người anh em này thực sự quá xuất sắc rồi!

...

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng xử lý, một người đàn ông trung niên từ bên ngoài vọt vào.

"Đồng Đồng đâu, tình hình thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên tên là Tiêu Lập Đông, là ông chủ của một công ty truyền thông, người bị thương là con gái của ông, Tiêu Vũ Đồng.

"Bác sĩ đang ở bên trong xử lý!" Mẹ của Tiêu Vũ Đồng, Mạnh Phương Hoa nói:

"Bệnh viện bên kia anh đã liên hệ rồi sao? Bác sĩ lúc nào đến."

"Viện trưởng Đoạn sắp tới rồi, Phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc đại học giao thông, bọn họ cũng đang chạy tới đây." Tiêu Lập Đông nói.

Viện trưởng Đoạn mà Tiêu Lập Đông đề cập đến chính là phó viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn trước kia Đoạn Vĩnh Xuân, hiện tại đã chuyển đến làm phó viện trưởng y học Phục Đán.

Không thể không nói, giao thiệp của ông ấy xác thực rất cường đại.

Gọi điện thoại, là có thể đem nhân vật ở cấp bậc viện trưởng tìm đến.

Người bình thường cũng không ai làm được.

"Bây giờ tình hình thế nào?"

"Em cũng không biết, đã đi vào được một thời gian rồi." Mạnh Phương Hoa lau nước mắt nói:

"Người ta nói rồi, phải nhanh nhóng làm phẫu thuật, bằng không sẽ bị tàn tật, anh nhanh thúc người ta tới, để bác sĩ mau lại đây."

"Anh đã nói rồi, người ta đang ở trên đường."

Chuyện lớn như vậy, Tiêu Lập Đông cũng muốn thúc giục, hận không thể làm cho đối phương cưỡi tên lửa bay đến.

Nhưng về phương diện đạo lí đối nhân xử thế, Tiêu Lập Đông cũng có tiêu chuẩn đúng mực và chừng mực.

Không thể đều thúc giục mãi được.

Sau mười mấy phút, cửa bệnh viện bị đẩy ra, Đoạn Vĩnh Xuân với một người đàn ông trung niên khác từ bên ngoài đi vào.

Tên của ông ta là Lý Văn Chí, là phó viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học giao thông, trình độ cũng không kém Đoạn Vĩnh Xuân.

"Viện trưởng Đoạn, viện trưởng Lý, các anh đã tới." Tiêu Lập Đông chào hỏi.

"Con gái anh đang ở đâu, đưa tôi đi nhìn xem."

"Nó đang được xử lý vết thương ở bên trong, tôi đưa các anh vào." Mạnh Phương Hoa nói.

"Được, mau đi xem một chút, việc này không thể chậm trễ."

Ngay khi bốn người đang chuẩn bị đi vào, một y tá nhỏ từ bên trong đi ra.

"Các ông muốn làm gì? Đang tiến hành phẫu thuật khâu lại, không được phép đi vào!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1110.
Bình Luận (0)
Comment