"Chút lòng thành. Tôi từng làm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch tại bệnh viện Hoa Sơn, loại giải phẫu này chỉ là trò trẻ con."
Lúc này, không chỉ Đỗ Dao kinh ngạc, mà Đỗ Đại Hải cũng giật mình, ngơ ngác một lúc lâu mới hồi thần.
Tuy rằng họ sống ở thông Hoan Hỉ, nhưng danh tiếng của bệnh viện Hoa Sơn vẫn như sấm bên tai.
Đó là bệnh viện tốt nhất Trung Hải, nhiều người trong thôn đều đi qua đó xem bệnh. Người có thể làm chủ nhiệm khoa ở đó chắc chắn đều là người thật sự có tài.
"Chẳng trách cậu có nhiều tiền như vậy, thì ra là làm chủ nhiệm khoa ở đó." Đỗ Đại Hải cười nói.
"Sau này nếu cần khám bệnh, có phải tìm cậu là được không?"
"Chắc chắn, cứ gọi cho tôi là được."
Về thân phận bác sĩ của Lâm Dật, Đỗ Dao hiếu kỳ hỏi một hồi lâu, ấn tượng sùng bái đối với Lâm Dật lại càng dày thêm một tầng.
Đúng lúc này, Tiếu Lập Đông từ đằng xa tới, chủ động vươn tay.
"Thật sự cảm ơn chủ nhiệm Lâm. Nếu không gặp được anh, nửa đời sau của con gái tôi thực sự xong rồi."
"Không cần khách khí. Tuy không còn làm việc ở bệnh viện Hoa Sơn, nhưng gặp phải chuyện như vậy, tôi cũng không thể làm ngơ."
Tiếu Lập Đông lúng túng:
"Chủ yếu là vừa nãy thái độ của hai người chúng tôi không tốt lắm. Anh đừng chấp nhặt với chúng tôi."
"Không có chuyện gì, tôi hiểu."
Thấy Lâm Dật dễ nói chuyện, Tiếu Lập Đông không còn câu nệ nữa.
"Chủ nhiệm Lâm, tối nay anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn bữa cơm."
"Ăn cơm thì không cần, tôi còn phải đi bán hoa quả."
"Chuyện này có là gì đâu." Tiếu Lập Đông nói.
"Hoa quả bao tiền một cân? Tôi bao hết, vừa vặn con gái tôi nằm viện mấy ngày, cũng cần cho nó ăn chút hoa quả."
"Đừng, đừng! Hoa quả chỗ tôi bán ba nghìn đồng một cân. Nếu anh bao hết như vậy, tôi sẽ rất ngại, giống như tôi lừa gạt tiền của anh vậy."
"Ba nghìn một cân?" Tiếu Lập Đông cũng thật bất ngờ.
Lần đầu tiên thấy hoa quả đắt như vậy.
"Ngày hôm qua bán giá hai nghìn rưỡi, hôm nay giá ba nghìn, cho nên anh cũng đừng mua. Tôi không muốn chiếm lợi của anh."
"Không sao, anh cứu mạng con gái tôi, xài bao nhiêu tiền cũng đáng giá." Tiếu Lập Đông hào phóng nói.
"Anh tính xem bao tiền? Tôi mua hết."
Lâm Dật vung tay:
"Con gái anh dưỡng bệnh cũng không cần ăn nhiều như vậy. Anh cũng không cần phải vì cảm ơn mà mua mấy thứ này của tôi. Mua trước mười cân về đã, ăn xong lại quay lại mua."
Lâm Dật sang sảng nói khiến Tiếu Lập Đông có thiện cảm hơn nhiều.
Nếu là nhà vườn bình thường, người ta ước gì có cơ hội này, sẽ bán hết hàng cho mình.
Tiếu Lập Đông nghĩ thấy cũng đúng. Người ta còn trẻ vậy đã là trưởng phòng tại bệnh viện Hoa Sơn, trình độ kỹ thuật cũng là số một, tất nhiên không thiếu tiền.
Ít nhất, phẩm hạnh là vẫn có.
"Vậy tôi mua trước mười cân. Anh tùy tiện gói vào cho tôi là được."
"Được rồi."
Đáp lời xong, Tiếu Lập Đông quét một trăm nghìn tệ chuyển sang.
Nhưng ông ta không đi vội, mà móc ra một tấm danh thiếp ra.
"Lâm tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu anh gặp phải chuyện phiền toái, hãy gọi điện cho tôi. Những chuyện khác không dám nói, nhưng ở cái vùng Trung Hải này, lời nói của Tiếu Lập Đông tôi còn có chút trọng lượng."
Lâm Dật tiếp nhận danh thiếp, phát hiện người tên Tiếu Lập Đông này thật sự có phần không tầm thường.
Tổng giám đốc truyền thông Thế Kỷ của Trung Hải.
Lâm Dật từng nghe nói tới công ty này. Dường như đây là công ty truyền thông lớn nhất Trung Hải, có rất nhiều minh tinh dưới cờ.
Ông ta đã dám nói với Lâm Dật như vậy quả thực không phải khoác lác, mà thật sự có trọng lượng.
"Được, tôi biết rồi."
"Vậy tôi đi trước. Nếu anh có gì cần hỗ trợ, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Được."
"Anh Lâm phát tài rồi, qua tay một cái là ba mươi nghìn đồng." Đỗ Dao nói.
"Em cảm thấy, anh nên bán hết số hàng này cho ông ta là xong, đỡ bớt việc."
"Quân tử yêu tài, phải biết đạo giữ lấy. Anh Lâm của em tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải tiền gì cũng lấy."
Đỗ Dao cười hi hi.
"Anh Lâm, em phát hiện, thế giới quan (*Tam quan) của anh thật sự siêu cấp ngay thẳng. Người bình thường không so được với anh."
"Ngũ quan của anh còn thẳng hơn thế giới quan (*tam quan)."
"Ha ha, nói cái này thật đúng."
Không bao lâu sau, đồ ăn của Đỗ Đại Hải đã được bán xong, hai người thu dọn về nhà, để lại Lâm Dật một mình ở đây.
Lâm Dật không cảm thấy cô đơn. Một mình anh chơi game, bán hoa quả, mừng rỡ thanh nhàn.
"Anh trai!"
Ngay lúc Lâm Dật lấy được hai trù của đối thủ, anh bỗng nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Định thần nhìn lại, Lâm Dật nhận ra là hai cô gái gặp phải ngày hôm qua.
Phùng Giai Giai và Nhiếp Tiểu Phỉ.
"Còn mua hoa quả sao? Ngày hôm qua đã mua nhiều như vậy, mọi người chắc còn chưa ăn hết chứ?"
Hai cô gái không trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Dật mà kích động lấy điện thoại ra, nhảy nhót tưng bừng.
"Chắc chắn không sai được, tên và diện mạo giống hệt, chính là anh ấy!" Nhiếp Tiểu Phỉ nói.
"Như vậy có phải hơi cường điệu không? Tớ thấy trên trailer, dường như anh ấy còn tay không giết cá sấu đấy. Nếu như ở thời cổ, đó chính là Võ Tòng đả hổ, quá kích thích." Phùng Giai Giai nói.
Nhiếp Tiểu Phỉ giơ điện thoại ra trước mặt Lâm Dật. Trên màn hình điện thoại đang hiển hiện tiết mục cầu sinh nơi hoang dã.
"Anh trai, người này hẳn là anh đúng không?"
"Ạch, là tôi."
"Trời ạ, anh thật lợi hại quá đi! Tiết mục này cực kỳ được hoan nghênh, hơn nữa anh còn được phân cùng tổ với Triệu Nhất Niệm, thực sự quá may mắn."
"Vậy thì có gì hay mà may mắn?"
"Người ta là nữ minh tinh mà, bây giờ càng nổi tiếng. Đời em có thể nổi tiếng bằng nửa cô ấy thôi, em đã thỏa mãn."
"Các cô cũng thuộc giới giải trí sao?"
"Miễn cưỡng coi như thế." Nhiếp Tiểu Phỉ nói: "Bọn em đều là người mẫu, tình cờ có thể nhận vai nữ ba nữ bốn, kiếm chút tiền."
"Lúc tham gia tiết mục, dường như Triệu Nhất Niệm cũng không có gì nổi bật."
"Nhưng tiết mục này nổi tiếng, lại thêm hiện tại cô ấy có vai diễn trong phim truyền hình, mặc dù chỉ là vai nữ thứ hai, nhưng danh tiếng thậm chí lu mờ cả vai nữ chính, gần như một đường thăng cấp."
Lâm Dật nhớ tới đoạn thời gian tham gia tiết mục kia, cô nương tên Triệu Nhất Niệm kia quả thực không tệ.
Dáng vẻ dịu dàng yếu ớt, nhưng trong xương có sự dẻo dai bền bỉ, còn có thể kiên trì với hắn đến tận cuối cùng. Người như cô ấy có thể qua lại trong thế giới giải trí showbiz cũng là điều có thể hiểu.
Cũng coi như trời không phụ người có lòng.
"Anh trai, lúc trước khi thu tiết mục, hai người các anh cùng một tổ, chắc hẳn quan hệ rất tốt. Anh có thể giới thiệu bọn em một lần không?"
"Chuyện này dường như khá khó. Sau khi quay xong tiết mục, hai chúng tôi đã từ biệt, sau đó không hề liên hệ gì."
Hai cô gái mỉm cười, dường như không có gì thất vọng.
"Bọn em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, mục đích tới đây chủ yếu là mua hoa quả."
"Hôm qua hai cô mỗi người mua mười nghìn tệ tiền hoa quả, tất cả đã ăn xong rồi sao?"
"Còn một nửa, chủ yếu là bọn em còn chào hàng cho người khác một chút, nói hoa quả của anh có công hiệu dưỡng nhan, làm trắng da. Người khác muốn bọn em mua giúp, cho nên bọn em đến rồi." Nhiếp Tiểu Phỉ nói.
"Anh trai cho một cân đào mật và một cân vải."
"Vậy được. Vốn tôi đã tăng giá, bây giờ bán cho các cô hai nghìn rưỡi một cân vậy."
------
Dịch: MBMH Translate