Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1115 - Chương 1113. Nhan Từ Mời

Chương 1113. Nhan Từ Mời
Chương 1113. Nhan Từ Mời

Lâm Dật đưa gói hoa quả cho hai người, tặng thêm mấy quả đào, rất hào phóng.

"Cảm ơn anh trai. Bọn em đi đây, sẽ giúp anh quảng cáo."

"OK."

Sau khi hai cô gái rời đi, Lâm Dật tiếp tục bán hoa quả.

Nhưng chuyện làm ăn ảm đạm, hơn một giờ chỉ bán được một cân.

Lâm Dật nhìn một chút. Hoa quả còn rất tốt, không có dấu hiệu mục nát, chắc còn có thể chống cự được mấy ngày, nhưng cũng phải nhanh chóng bán đi mới được.

Reng reng reng...

Ngay lúc Lâm Dật chuẩn bị mở ván chơi mới, điện thoại của anh chợt vang, là Nhan Từ gọi tới.

"Gần đây có bận rộn gì không, trồng trọt thế nào rồi?"

Gần đây, Lâm Dật và Nhan Từ đều khá bận, cho nên không gặp mặt lần nào. Hai người chỉ gọi điện cho nhau mấy lần. Lúc Nhan Từ biết Lâm Dật trồng cây nuôi heo, cô suýt nữa đã cười đau cả bụng.

"Hoa quả chín rồi, hôm nay anh vừa mang đi Trung Hải bán, chuẩn bị tối nay thu sạp xong sẽ mang chút cho em."

Lâm Dật mặt không đỏ, tim đập bình thường nói.

"Coi như anh còn chút lương tâm. Em còn tưởng anh trừ uống rượu thì không đến tìm em nữa chứ."

"Sao lại thế? Dù sao cũng có tình hữu nghị cách mệnh, có chuyện tốt như vậy, sao anh có thể quên em được."

"Hôm nay vừa vặn, em có chút việc cần tìm anh, đi với em tham gia bữa tiệc. Bên anh có thể sắp xếp thời gian không?"

"Tiệc hả? Là tiệc ra mắt đỡ đạn, hay là tiệc tiếp rượu công việc?"

"Dường như anh rất có kinh nghiệm?"

"Đã tham gia mấy lần."

"Đều không phải." Nhan Từ nói.

"Anh ở đâu? Em qua tìm anh. Chúng ta gặp mặt lại nói cụ thể."

"Ở cửa Thang Thần Nhất Phẩm. Em đến đây tìm anh là được."

"Em đang ở vùng ngoại thành, gần một tiếng nữa sẽ tới chỗ anh. Anh tính toán thời gian, thu dọn sớm đồ đạc đi."

"Được."

Ngắt cuộc gọi của Nhan Từ, Lâm Dật lại chơi game trên điện thoại thêm một lúc.

Cũng may mắn là, đụng phải hai cô gái trẻ tuổi mê trai, mỗi người mua một cân, cực kỳ quan tâm chuyện làm ăn của mình.

Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm Dật xếp hoa quả lên xe, chừa ra một phần cho Nhan Từ.

Dù sao cũng đã nhiều lần uống rượu, phân cho cô ấy một chút, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Không bao lâu sau, Nhan Từ lái một chiếc CC đại chúng tới, dừng xe trước mặt Lâm Dật.

"Lên xe đi, sắp muộn giờ rồi. Hai chúng ta đi nhanh một chút."

Lâm Dật cũng không phí lời, lên xe Nhan Từ.

Phong thái của Nhan Từ vẫn trác việt như xưa.

Cô mặc chiếc váy đầm màu đỏ, thiết kế bó eo, hiển lộ toàn bộ vóc dáng thon thả.

"Sao còn lái chiếc xe này? Dường như giá có hơn hai trăm nghìn."

"Xe trước bán rồi, em đổi con mới."

"Đang yên lành sao lại đổi xe? Em không bị khủng hoảng tài chính chứ?"

"Từ lúc quay xong tiết mục kia, em đã từ chức. Em tự mở một công ty truyền thông, tự mình gây dựng sự nghiệp."

Hành động của Nhan Từ khiến Lâm Dật khá ngạc nhiên.

Quay xong một tiết mục thành công như vậy, hiện tại chính là thời điểm đỉnh cao trong sự nghiệp của cô ấy. Chỉ cần Nhan Từ nỗ lực, muốn bò lên vị trí cao dường như không phải vấn đề.

Nhưng cô lại lựa chọn giã từ sự nghiệp ngay trên đỉnh vinh quang. Người bình thường không có được dũng khí như vậy.

"Cứ đi làm công cho người ta cũng không phải biện pháp. Em cũng có điều muốn theo đuổi. Anh nói đúng không?"

"Vậy cũng đúng." Lâm Dật gật đầu: "Chẳng lẽ em muốn kéo đầu tư? Tiền thì anh có, em nói số lượng là được."

"Nghe anh nói, giống như em là tình nhân của anh thế." Nhan Từ cười nói.

"Uống bao nhiêu cuộc rượu như vậy, dù sao anh cũng phải kiếm chút tiền rượu chứ."

"Đi đi đi, chớ nói nhảm. Em sẽ không lấy mình ra bán." Nhan Từ phản đối.

"Em muốn quay một tiết mục nghệ thuật, cho nên hôm nay hẹn gặp một đạo diễn và cả Triệu Nhất Niệm, nói chút chuyện về công tác cụ thể. Bên phía đạo diễn không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là Triệu Nhất Niệm hiện tại đang rất nổi. Người muốn hợp tác với cô ấy đang rất nhiều, nên muốn lôi kéo cô ấy rất khó khăn. Vì vậy, em đi tìm anh."

"Em muốn anh đi qua làm thuyết khách hả?"

"Thông minh." Nhan Từ nói.

"Anh với cô ấy trên đảo Cửu Xuyên đã cùng đi đến cuối cùng. Em nghe người quay camera đi theo nói, quan hệ giữa hai người rất tốt, cho nên mới tìm anh nhờ giúp việc này."

"Em đánh giá cao anh rồi. Quan hệ giữa bọn anh tuy là tốt, nhưng giới hạn trong thời điểm đó thôi. Hơn nữa, số điện thoại còn không lưu, đã qua bao lâu như vậy, lời của anh cũng chưa chắc đã dễ dùng."

"Ít nhất cũng có quan hệ. Nếu không có anh, cô ấy cũng không thể đi tới cuối cùng." Nhan Từ nói.

"Hơn nữa, em cũng đã hỏi thăm được rồi. Ba tháng sau cô ấy mới có lịch trình, vẫn có khả năng thuyết phục cô ấy."

"Nếu nói như vậy, thử một lần cũng không đáng kể."

Lâm Dật cảm thấy, Triệu Nhất Niệm cũng khá tốt tính, rất chân thành.

Hơn nữa, trên đảo Cửu Xuyên, anh quả thực đã giúp cô ấy nhiều, kết tình hữu nghị sâu sắc. Dưới tình huống không có lịch trình, cô ấy có thể sẽ giúp việc này.

"Anh cảm thấy em không cần thiết làm như vậy. Nếu như thiếu tiền thì nói với anh. Anh đầu tư cho em là được. Em muốn thuê ai thì thuê, anh không tin dùng tiền nện không nổi."

"Như thế thì vô vị. Với cách làm người của anh, lại thêm quan hệ giữa chúng ta, nếu em nói không có tiền tiêu muốn hỏi anh bảy tám trăm nghìn, chắc anh cũng không do dự chứ?"

"Tiền lọt qua kẽ ngón tay anh còn nhiều hơn thế."

"Cho nên em nói em không thiếu tiền. Còn đầu tư gì đó, có anh chống lưng cho em, cũng chẳng cần lo ăn lo uống. Em chỉ muốn chứng minh năng lực bản thân mình một phen."

"Đã đến cái tuổi này rồi, chúng ta còn nhắc đến mơ ước thì hơi quá trẻ con."

"Cái gì gọi là tuổi này? Em chưa già chút nào." Nhan Từ lườm một cái khinh bỉ.

"Lúc em ở đài truyền hình, mỗi người đều nói năng lực của em rất tốt, nhưng thật sự em không cảm thấy thế nào. Có điều, đôi khi em cũng bị mê hoặc, tự cho rằng mình rất lợi hại, cho nên muốn ra thử một lần, xem xem rốt cuộc trình độ mình thế nào."

"Vậy thì thỏa thích dằn vặt đi, nuôi em không thành vấn đề."

"Vì vậy anh giúp em làm việc này. Nếu thật sự có thể mời Triệu Nhất Niệm tới, tỉ lệ người xem có thể bảo đảm."

"Anh cảm giác vấn đề không lớn, anh sẽ cố gắng."

Hơn nửa giờ sau, Nhan Từ lái xe tới trước cửa nhà hàng Mậu Duyệt của Trung Hải, cùng Lâm Dật đi tới phòng đặt trước.

"Nhanh lên nào, chắc bọn họ sắp tới ngay rồi. Chúng ta chủ động hẹn người ta trước, đến muộn là không hay."

"Ở Trung Hải này đều là người khác chờ anh, đã bao giờ anh phải chờ?"

Nhan Từ nháy mắt một cái:

"Cũng vì giúp em mà. Cực khổ rồi, giám đốc Lâm."

"Đi thôi."

Hai người vào sảnh nhà hàng. Nơi này rộng gần năm mươi mét vuông, đẳng cấp và chất lượng tuyệt đối xứng tầm.

Hai người tới phòng bao không bao lâu, cửa đã được đẩy ra. Theo làn gió thơm lan tỏa, Triệu Nhất Niệm và người quản lý của cô đi vào.

Thấy Lâm Dật, Triệu Nhất Niệm chợt sửng sốt, sau đó vui mừng nói:

"Anh Lâm, anh cũng tới đây sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1113.
Bình Luận (0)
Comment