Lâm Dật cười gật đầu:
"Trước đây khi quay tiết mục, biểu hiện của tôi khá tốt nên bây giờ được gọi tới cùng."
"Anh xem, tôi đã nói gì nhỉ? Chỉ bằng tướng mạo và vóc dáng của anh, chỉ cần anh bước chân vào thế giới giải trí, anh nhất định nổi tiếng. Nhan Từ tìm anh tới tuyệt đối là lựa chọn chính xác."
"Bị cô nói trúng rồi, cho nên tôi mới ở đây."
"Hi vọng hai chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần nữa. Lúc trước khi quay chương trình trên đảo Cửu Xuyên, tôi vẫn còn chưa quên."
"Tôi cũng vậy." Lâm Dật tùy theo đáp.
Nói là nói thế, nhưng Lâm Dật chỉ nhớ mình từng giết một con cá sấu, sau đó trúng một phát đạn, cuối cùng đụng phải người mặc áo đen.
Còn về chuyện khác, anh quên gần sạch rồi.
"Thế thì nói chắc chuyện hôm nay rồi nhé. Cô cũng phải tới cổ vũ cho tiết mục của Nhan Từ đấy."
"Không thành vấn đề. Anh Lâm đã nói, tôi chắc chắn tới hỗ trợ."
"Vậy cứ quyết định thế đi."
"Ừ."
Khách sáo với nhau vài câu, Triệu Nhất Niệm và người quản lý của cô ngồi xuống ghế, chờ người khác tới.
Tâm trạng của Nhan Từ thật sự tốt.
Triệu Nhất Niệm vừa vào cửa đã nhận ra Lâm Dật, hai người còn nói chuyện vui vẻ như vậy, có lẽ việc hợp tác không thành vấn đề nữa.
"Biểu hiện khá lắm." Nhan Từ nhỏ giọng nói với Lâm Dật.
"Chỉ cần hôm nay xong việc này, buổi tối em mời anh uống rượu."
"Một lời đã định."
Cùng lúc đó, Triệu Nhất Niệm nhỏ giọng trò chuyện với người quản lý của cô là Trương Kim Hoa.
"Sau đây cô chú ý cách nói chuyện của mình một chút. Cô đã không còn giống trước kia, đã thành một minh tinh thực sự. Bất kể tiếp xúc với ai, cô cũng cần giữ đúng mực, phải giữ chặt chiếc áo khoác thần tượng này."
"Nhưng anh ấy là bạn tốt của tôi. Nếu không có anh ấy, tôi không thể đi hết đảo Cửu Xuyên, cũng không thể nổi danh nhờ vào chương trình đó được."
"Tôi hiểu ý của cô, nhưng cô cũng phải biết thân phận của mình. Giới giải trí khác với các giới khác. Cô có thể thành danh trong một đêm, cũng có thể vỡ nát sau một đêm, vì vậy cần phải chú ý một chút. Phải quý trọng tiếng tăm hiện có của mình."
"Tôi biết rồi chị Hoa."
"Tôi đoán Nhan Từ gọi anh ta tới đây là để làm thuyết khách. Họ muốn mời cô tham gia chương trình mới." Trương Kim Hoa nói.
"Tôi cảm thấy không có vấn đề gì. Hiện tại tôi cần tận dụng mọi thời cơ để tiếp xúc nhiều hơn với các chương trình tạp kỹ và kịch bản, ngồi vững chiếc ghế nữ minh tinh của mình. Như vậy, tôi mới có thể đứng vững gót chân ở làng giải trí."
"Đừng nói chắc như vậy. Cô đã không còn là Triệu Nhất Niệm như trước kia, không thể tiếp nhận bất kỳ chương trình tạp kỹ nào được, phải là những chương trình quy tụ nhiều gương mặt lớn mới được."
"Ừ ừ, nhưng tôi đã đồng ý với họ rồi, việc này cứ giúp đi."
"Trước tiên xem tình huống rồi lại nói." Trương Kim Hoa nói.
"Cô không nên quên, mục đích chủ yếu tới đây hôm nay không phải là vì gặp Nhan Từ, mà là gặp đạo diễn Triệu. Ông ta tới từ Yến Kinh, trong tay có tài nguyên rất lớn, phải quan hệ thật tốt với ông ta. Như vậy, cô mới có thể đứng vững gót chân trong làng giải trí."
"Tôi biết phải làm sao."
"Vậy tôi không nói nhiều nữa."
"Ừ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bao lại được đẩy ra. Hai người đàn ông đi vào.
Một người trong đó đã có tuổi, gần năm mươi, hơi gầy, trang phục xộc xệch.
Ông ta đi một đôi giày AJ1, quần jean xanh lam và áo phông cộc tay sọc trắng. Bộ trang phục này tỏ vẻ cực kỳ khác loại.
Tuy rằng trang phục không đủ tư cách chút nào, nhưng người tinh tường vừa nhìn là biết, người trung niên này mới là nhân vật chính.
Lâm Dật đoán, ông ta chắc hẳn chính là đạo diễn mà Nhan Từ từng nhắc.
Về phần người con trai trẻ tuổi sau lưng ông ta, rất có thể đó là phụ tá.
Người đàn ông trung niên đi vào. Nhan Từ và Triệu Nhất Niệm đồng loạt đứng dậy.
"Lâm Dật, em giới thiệu cho anh một chút. Vị này chính là đạo diễn Triệu, Triệu Hải Hồng. Những tác phẩm nổi tiếng như [Mặt Trời đỏ vừa lên], [Thái Dương phương Đông] đều xuất từ tay đạo diễn Triệu."
Tuy hai người cùng là đạo diễn, nhưng trong đó cách nhau một trời một vực.
Nhan Từ là đạo diễn đài truyền hình, nói thật là không có danh tiếng gì, chỉ là người làm thuê.
Nhưng Triệu Hải Hồng thì khác. Ông ta chân chính là đại lão của giới giải trí.
Hai người không thể đặt chung một chỗ so sánh.
"Chào đạo diễn Triệu. Tôi là Triệu Nhất Niệm, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu. Thật vinh hạnh được có cơ hội ngồi ăn cơm cùng ngài." Triệu Nhất Niệm khom mình nói, vô cùng khách khí.
Triệu Hải Hồng gật gù:
"Tôi biết cô. Bộ phim cổ trang mới chiếu kia, cô diễn rất tốt. Tiếp theo đây tôi có một bộ phim, đang muốn tìm cô tâm sự đây."
Triệu Nhất Niệm vẻ vui mừng. Triệu Hải Hồng là đạo diễn lớn trong giới. Nếu cô có thể hợp tác với ông ta trong một bộ phim, vị thế của cô trong giới giải trí sẽ càng vững chắc.
Cô nhất định phải bắt được cơ hội này.
"Cảm ơn đạo diễn Triệu, cảm ơn đạo diễn Triệu. Có thể hợp tác với ngài là vinh hạnh của tôi."
Đối với lời khen của Triệu Nhất Niệm, Triệu Hải Hồng rất hưởng thụ. Trợ lý kéo ghế cho ông ta ung dung ngồi xuống.
Ánh mắt ông ta đảo sang Lâm Dật, vừa vặn, sắc mặt ông ta biến đổi, đánh giá mất mấy giây.
Nhan Từ giỏi nhìn mặt đoán ý, phát hiện Triệu Hải Hồng khác lạ, vội vàng giới thiệu:
"Đạo diễn Triệu, anh ấy là Lâm Dật. Trước đây tôi từng đạo diễn một tiết mục sinh tồn hoang dã, anh ấy đã đi tới điểm cuối cùng. Bất kể là ngoại hình hay bản lĩnh cá nhân, anh ấy đều vô cùng tốt."
Vẻ mặt Triệu Hải Hồng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, rất lạnh.
"Cậu có phải người đánh nhau với người ta trong quán bar OT tại Yến Kinh lúc trước không?"
Lời của ông ta lập tức khiến mọi người ở đây ngạc nhiên, không ngờ lại có việc như vậy.
"Làm sao ông biết? Ông đi ngang qua sao?"
Tin tức này đối với Lâm Dật quả thật bất ngờ.
Vì chuyện này náo rất lớn, tin tức lại bị phong tỏa. Một đạo diễn như ông ta lại biết chuyện này, quả thực khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
"Hừ!"
Triệu Hải Hồng hừ lạnh:
"Cậu còn không ngại mà nói! Trong những người bị đánh có một người tên là Triệu Chấn Vũ, đó là cháu trai của tôi!"
Triệu Hải Hồng cũng không phải cậu ruột của Triệu Chấn Vũ, thuộc dạng họ hàng.
Nhưng địa vị của ông ta trong làng giải trí hiện nay không thể tách rời sự trợ giúp của nhà họ Triệu.
Ách…
Vậy thì lúng túng.
"Thật trùng hợp."
Lâm Dật cười giả lả.
"Hết cách rồi, chỉ có thể trách tên đó xui xẻo, cứ đòi phải khoác lác với bọn Triệu Mặc. Tự hắn muốn bị đánh, tôi có cách nào?"
Đùng!
Triệu Hải Hồng vỗ bàn đứng dậy, nhìn Nhan Từ nói:
"Nhan Từ, tôi cảm thấy bữa cơm này không cần ăn nữa. Bây giờ từ biệt đi!"
"Chuyện này..."
Cho dù chưa rõ chuyện gì, nhưng Nhan Từ có thể nhận ra mâu thuẫn giữa Lâm Dật và Triệu Hải Hồng không phải nhỏ, muốn hợp tác e là không thể.
"Đạo diễn Triệu, tôi tiễn ngài!"
"Không cần!" Triệu Hải Hồng vung tay một cái, xoay người bỏ đi.
"Đạo diễn Triệu, xin ngài chờ chút! Chúng tôi cùng đi với ngài." Trương Kim Hoa gọi.
Nhan Từ sững sờ:
"Không phải chúng ta đã nói sẽ hợp tác rồi sao? Nếu cô đi rồi, làm sao còn…"
"Nhan Từ, cô cũng đừng nói lung tung. Chúng tôi lại không đồng ý hợp tác với cô."
------
Dịch: MBMH Translate