Lời Trương Kim Hoa nói khiến Nhan Từ sững người.
Vừa nãy đi vào đã tỏ rõ thái độ rồi, bây giờ lại trở mặt không quen biết?
Tuy rằng giới giải trí đều chú ý lợi ích trên hết, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ?
Không cần thể diện luôn?
"Nhưng giữa chúng ta đã nói đồng ý thỏa thuận rồi."
"Đó chỉ là một câu nói tùy tiện, huống hồ giữa chúng ta không có bất kỳ hợp đồng nào cả. Đạo diễn Nhan không nên nói lung tung."
Triệu Hải Hồng quay đầu lại, nhìn Triệu Nhất Niệm:
"Hai người đã quen nhau, vậy thì hợp tác đi. Phim của tôi lại đi tìm người khác."
"Đạo diễn Triệu hiểu lầm. Tôi không biết họ. Vừa nãy chỉ là khách sáo một câu, tùy tiện trò chuyện thôi." Triệu Nhất Niệm vội vàng nói.
"Bởi biết ngài đến đây, tôi cho rằng quan hệ giữa các vị rất tốt nên mới đồng ý. Nếu không có ngài, tôi sẽ không nói như vậy."
Trong thời gian cực ngắn, Triệu Nhất Niệm đã cân nhắc xong lợi và hại.
Triệu Hải Hồng là đạo diễn lớn trong giới, bất kể xuất phát từ mục đích gì, cô cũng không được đắc tội với ông ta.
Chỉ khi đứng chung một phía với ông ta mới bảo vệ được địa vị của cô, cũng có thể đứng vững trong giới giải trí.
Cho nên, dù thế nào, Triệu Nhất Niệm cũng không thể khiến ông ta mất hứng.
Còn về quan hệ với Lâm Dật, cô ta cho rằng có thể giữ được tất nhiên là tốt nhất, còn không thì cũng không tiếc.
"Không quen biết?" Nhan Từ nhăn nhó: "Cô Triệu, cô có thể không hợp tác, nhưng nói không quen biết có vẻ hơi quá đáng!"
"Chúng ta quả thực không quen nhau. Tôi chỉ đi tham gia chuong trình của cô một lần, không giao lưu gì thêm, cho nên quan hệ cũng không cần tính nữa." Triệu Nhất Niệm nói.
"Giữa chúng ta quả thực không có quan hệ gì, nhưng giữa cô với Lâm Dật thì sao? Nếu như không có anh ấy, cô thậm chí không có cơ hội lên đảo, đừng nói đến việc đi đến cuối cùng."
Triệu Nhất Niệm khẽ cau mày. Trước đây quả thực Lâm Dật đã giúp mình, nhưng đã là quá khứ.
Vì phát triển sự nghiệp của mình, cô ta tuyệt không thể có bất kỳ liên quan gì với anh ta nữa!
Bằng không, cuộc đời diễn viên của cô ta sẽ kết thúc.
"Đạo diễn Nhan, xin cô tôn trọng sự thật. Giữa chúng tôi là quan hệ hợp tác." Triệu Nhất Niệm nhìn Lâm Dật nói.
"Tuy rằng anh ta có điều kiện ngoại hình xuất sắc, nhưng nói trắng ra chỉ là kẻ nghiệp dư. Anh ta muốn mượn danh của tôi để trở nên nổi tiếng, sau đó bước vào thế giới giải trí. Tôi dùng năng lực của anh ta cùng lên đảo, giữa chúng tôi là trao đổi qua lại, tại sao vào miệng cô lại thành anh ta đang giúp tôi? Như vậy là không đúng."
"A ha…"
Lâm Dật cười:
"Nếu không lầm, lúc đó tôi đã nói với cô, tôi không thiếu tiền, sao phải vào giới giải trí?"
"Tôi đoán đó là do các người đã thương lượng từ trước." Triệu Nhất Niệm nói.
"Cô ta tạo cho anh hình tượng nhà giàu, thuận tiện cho sau này vào giới giải trí."
"Cô!"
Nhan Từ tức giận nói không ra lời. Nếu không có chương trình lúc trước nâng đỡ, Triệu Nhất Niệm sao có thể nổi tiếng như bây giờ?
Nhưng hiện tại, cô ta đã vong ân phụ nghĩa!
Sớm biết vậy, lúc trước không nên giúp cô ta.
Một cơ hội nhỏ nhoi cũng không thể cho cô ta!
"Được rồi, bớt giận." Lâm Dật vỗ vai Nhan Từ.
"Đi thì đi thôi. Trừ cô ta, còn có người khác mà."
"Nhất Niệm, chúng ta đi thôi, tìm chỗ tâm sự bộ phim mới với đạo diễn Triệu." Trương Kim Hoa nói.
"Ừ."
Triệu Nhất Niệm mỉm cười, đi tới chỗ Triệu Hải Hồng:
"Đạo diễn Triệu, chúng ta đi thôi, tìm một chỗ tán gẫu."
"Đi thôi." Triệu Hải Hồng kiêu ngạo nói, giống như dùng cằm liếc Lâm Dật và Nhan Từ.
Giống như nói, đấu với tôi, các người chưa đủ tư cách.
Ầm!
Nhóm người rời đi, trong phòng bao trở nên yên tĩnh.
"Con bà nó!"
Nhan Từ vò đầu bứt tai, tức giận chửi mắng.
"Tức cái gì." Lâm Dật cười nói: "Chuyện đánh rắm thôi, không đến nỗi."
"Em không nghĩ cô ta lại là loại người vong ân phụ nghĩa. Nếu không có anh, cô ta còn không thể xuống được thuyền. Cho dù hiện giờ có được bộ phim truyền hình này, cô ta cũng không thể có tiếng tăm như bây giờ." Nhan Từ tức giận thở phì phò: "Vì chút danh tiếng mà thể diện cũng vứt bỏ!"
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà. Chẳng phải anh cũng nhìn nhầm sao?"
Khác với Nhan Từ, Lâm Dật rộng rãi hơn nhiều.
So với lòng người hiểm ác trong giới tư bản, chút ít đồ vật này trong giới giải trí hoàn toàn chẳng là cái gì, chỉ là chút trò vặt.
"Chỉ cảm thấy không đáng cho anh."
"Được rồi, đạo diễn Nhan bớt giận." Lâm Dật nói: "Đi thôi, tìm chỗ ăn cơm. Anh đói bụng rồi."
"Đây không phải quán ăn sao? Ăn luôn ở đây là được." Nhan Từ nói.
"Thức ăn ở đây không ngon, kém xa cửa hàng đồ nướng."
Nhan Từ xách túi đứng dậy:
"Anh thực sự là vị phú hào chân chất nhất mà bao năm qua em từng biết."
Hai người vừa nói vừa cười rời nhà hàng. Sau đó, Lâm Dật lái xe đưa Nhan Từ tới cửa hàng món nướng, chọn ít món và bia, thoải mái ăn uống.
"Tiết mục mà em định thực hiện kia là hình thức gì?" Trong lúc ăn cơm, Lâm Dật hỏi.
"Gần giống như cuộc sống bây giờ, tương tự với tiết mục trải nghiệm nông thôn vậy. Chủ yếu sẽ quay tiết tấu chậm rãi, muốn làm một chương trình chân thành từ trái tim." Nhan Từ cụng chén với Lâm Dật: "Anh có đề nghị gì không?"
"Em nói với một người chỉ biết nói từ quả thận như anh về việc chân thành từ trái tim hả? Em gái, em hỏi sai người rồi."
"Không nói đùa với anh, cho em chút kiến nghị đi."
"Hình thức cơ bản của kịch nghệ trong nước đều đã thành hình, hầu như đều là khán giả nữ, cứ nắm chắc phương hướng này là được."
"Làm theo anh nói vậy, hẳn là em nên sắp xếp cho anh đi tham gia." Nhan Từ cười ha hả nói: "Khoe cơ bụng của anh ra một cái, tỉ lệ người xem nhất định tăng vọt."
"Ngừng ngừng, anh đang nói tiết mục chính thống, không thể lấy thịt ra bán được."
Cười nói xong, Nhan Từ trở nên nghiêm túc.
"Em cũng nghĩ đến điều anh nói, cho nên muốn tìm tới một minh tinh nổi tiếng, rồi tìm thêm một số diễn viên lão làng, vậy là có thể khống chế nhịp điệu toàn trường."
"Anh cảm giác mạch suy nghĩ này rất tốt, còn lại phải xem thao tác thế nào." Lâm Dật nói: "Có yêu cầu khác cần anh giúp không?"
"Chờ lúc em thiếu tiền, nhất định em sẽ tìm anh."
"Anh không nói chuyện tiền, mà là về phương diện khác, ví như diễn viên và đoàn đội chế tác."
"Hử? Anh còn có quan hệ giao tiếp ở mặt này?"
"Xem như có. Cần anh hỏi giúp em không? Mai cho em tin tức."
"Vậy thì tốt rồi." Nhan Từ nói.
"Về khách quý, đó đúng là một vấn đề khó khăn. Người được hâm mộ nhiều thì đều kín lịch trình, mà người ít được hâm mộ lại không đủ sức mời gọi. Thật là khó."
"Giao cho anh là được."
Lâm Dật cảm thấy thật trùng hợp. Ban ngày vừa làm quen được với Tiếu Lập Đông, chính là giám đốc một công ty truyền thông.
Về chuyện này, ông ta chắc chắn là chuyên gia. Tìm ông ta nói chuyện này một chút chắc sẽ không thành vấn đề.
Hai người uống đến mười giờ mới xong. Tửu lượng của Nhan Từ không yếu.
Uống hết bảy chai bia, không chút vấn đề gì.
Sau khi ăn xong, Nhan Từ tính tiền, ghé vào tai Lâm Dật nói:
"Kinh nguyệt đến rồi, hôm nay chiêu đãi anh đến đây thôi, xong việc lại nói."
------
Dịch: MBMH Translate