Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1118 - Chương 1116. Người Với Người Thật Chênh Lệch

Chương 1116. Người Với Người Thật Chênh Lệch
Chương 1116. Người Với Người Thật Chênh Lệch

" y… vượt đèn đỏ quả thực không thích hợp lắm."

Nhan Từ hất tóc, mặt giãn ra mỉm cười.

"Em uống rượu, sẽ không tiễn anh. Anh tự lái xe đi, hoặc là lái xe của em cũng được."

"Không cần, thuê xe cũng được."

Sau khi chia tay, Lâm Dật lái xe quay lại. Hoa quả đã để ở Thang Thần Nhất Phẩm, tránh bị dập nát.

"Uống rượu?"

Sau khi về nhà, Kỷ Khuynh Nhan đón anh vào hỏi.

"Uống mấy chai, không nhiều."

"Không lái xe về sao?"

"Để lại Thang Thần Nhất Phẩm."

"Vậy là được."

Kỷ Khuynh Nhan kéo Lâm Dật đến phòng vệ sinh:

"Anh mau rửa ráy đi, người toàn mùi rượu."

"Được rồi."

Lâm Dật không tranh cãi với Kỷ Khuynh Nhan, vì không cãi nổi. Nếu anh không đi tắm, cô ấy thật sự sẽ không để anh đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Dật đi tới Thang Thần Nhất Phẩm, phải nhanh chóng bán xong hoa quả.

Nhưng Đỗ Đại Hải và Đỗ Dao không đến, vì nhà họ đã bán hết đồ rồi.

Ngoài ý muốn, Lâm Dật vừa tới nơi thì đã có khách tới cửa.

Hơn nữa, còn là người chuyên môn tới đây chờ mua hoa quả.

"Cháu à, cho dì hai cân táo." Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi nói.

Vì người mua hoa quả không nhiều, Lâm Dật đều có chút ấn tượng đối với mỗi người.

Hôm qua người phụ nữ này đã đến mua một cân táo.

"Táo cũng khá ngon đúng không?"

"Đâu chỉ khá ngon. Cháu là người thành thật, dì không nhìn lầm cháu." Người phụ nữ trung niên nói.

"Con gái dì hôm qua ăn táo nhà cháu, vết mụn trên mặt đều đã tiêu cả. Công hiệu làm đẹp dưỡng da này đúng không thổi phồng. Dì quay lại mua thêm chút."

Nghe nói như vậy, Lâm Dật cảm thấy khá ngạc nhiên.

Trước đây lúc nhận được nhiệm vụ, hệ thống quả thực có nói hoa quả có hiệu quả làm đẹp dưỡng da, điều tiết nội tiết tố, Lâm Dật không ngờ hiệu quả lại thần kỳ đến vậy.

"Vì khen táo ngon, giá 6.130 tệ, dì đưa cháu 6.000 tệ là được."

"Đừng, dì không thể chiếm lợi của cháu được."

Người dì trung niên rất rộng rãi, quét thẻ cho Lâm Dật 6.200 tệ, cười ha ha nói:

"Cháu trai, dì thương lượng với cháu một chuyện."

"Hả? Chuyện gì?"

"Hoa quả nhà cháu trồng thế nào? Dì muốn đầu tư, năm triệu nhập cổ phần, cháu thấy thế nào?"

"Ặc…"

Lâm Dật sờ sờ cằm, cảm thấy đây một chuyện thú vị.

Theo lý mà nói, người như cái tuổi của dì đây cơ bản đều giúp chồng dạy con, hoặc là ở nhà bế cháu.

Này thì hay rồi, một cô dì trung niên bốn, năm mươi tuổi không ngờ chạy tới bàn luận đầu tư với mình, hơn nữa vừa mở miệng đã năm triệu tệ.

Chênh lệch trong cuộc sống đúng là đâu đâu cũng thấy.

"Đầu tư thì thôi, cháu chỉ tùy tiện trồng, cũng không tốn quá nhiều, tự làm tự vui đôi chút."

"Hóa ra là vậy, vậy dì không quấy rầy cháu."

"Đi thong thả."

Không phải độc nhất vô song, người phụ nữ niên vừa rời đi đã lại có người tới mua hoa quả.

Có người là khách hàng quen, có người lại do ai đó giới thiệu tới mua.

Qua hai ngày nay, danh tiếng của anh dường như đã được dựng lên.

"Cậu trai à, cho tôi mua hoa quả, thêm mười cân."

Nghe có người gọi, Lâm Dật ngẩng đầu, thấy vợ của Tiếu Lập Đông, Mạnh Phương Phỉ.

"Hôm qua không phải đã mua mười cân rồi sao, một buổi tối đã ăn hết?"

"Hoa quả nhà cậu quả thực không ăn không biết, ăn một lần giật mình, phải khen một tiếng ngon." Mạnh Phương Phỉ nói.

"Sau khi con gái tôi được phẫu thuật xong, trong nhà có nhiều họ hàng tới thăm. Sau khi tôi cho họ nếm thử, họ đều nói rất ngon. Tuy rằng đắt một chút, nhưng quả thực ở nơi khác không thể ăn được hoa quả ngon như vậy. Tôi lại mua thêm mười cân."

"Cảm ơn đã cổ vũ."

"Muốn nói cảm ơn cũng phải là chúng tôi, bằng không, với bác sĩ ở cấp bậc như cậu, chúng tôi có tiền cũng không mời nổi."

"Quá khách khí, dễ dàng dễ dàng." Lâm Dật nói: "Muốn mua loại gì, tôi đóng gói cho cô."

"Cậu tùy tiện chọn. Loại nào còn lại nhiều, cậu cứ lấy là được."

"Được rồi."

Mấy phút sau, Lâm Dật gói hoa quả cho Mạnh Phương Phỉ xong, nhận tiền thanh toán.

Trước khi đi, Mạnh Phương Phỉ còn mời Lâm Dật tới nhà làm khách, muốn cảm ơn anh.

Nhưng Lâm Dật từ chối. Anh cảm thấy không cần thiết.

Có điều, Mạnh Phương Phỉ xuất hiện quả thực đã nhắc nhỡ Lâm Dật.

Vấn đề bên Nhan Từ có thể nhờ chồng Mạnh Phương Phỉ giải quyết, anh cần gọi điện thoại hỏi xem.

Nhưng chuyện buôn bán hôm nay giống như giếng phun, người mua nối tiếp nhau nườm nượp. Tuy còn chưa đến mức độ phải xếp hàng, nhưng thực sự không ít người.

Chỉ có điều, số lượng mà họ mua không phải là nhiều. Loại hoa quả như đào mật này thường được mua theo quả, dù sao giá cũng không rẻ.

Nhiều nhất cũng chỉ có người mua hai cân, thế nhưng việc bán hàng không hề đứt đoạn.

Thậm chí, còn có người nói đùa rằng, Lâm Dật bán hoa quả ra được cảm giác hàng xa xỉ.

Bận việc đến hai giờ chiều, hoa quả bán hết, hoàn toàn vượt quá dự tính của Lâm Dật.

Ngoài ra, căn cứ theo phản hồi từ khách hàng, Lâm Dật xác định được một tin tức quan trọng.

Hệ thống nói, hoa quả trồng lên bằng đất vàng có công hiệu làm đẹp dưỡng da, dường như điều đó không phải là nói suông!

Thật sự có công hiệu như vậy, hơn nữa hiệu quả còn rất mạnh.

Biểu hiện quan trọng nhất chính là về phương diện làm đẹp dưỡng da.

Nhẹ nhất, mấy giờ đồng hồ đã thấy hiệu quả. Nặng hơn, sau một đêm cũng có thể thấy kết quả rõ ràng.

Thật thần kỳ.

Xuất phát từ góc độ này, nhiệm vụ mà hệ thống cho mình là bán hoa quả trong lều được một triệu tệ dường như không khó như tưởng tượng, bởi vì hiện giờ cũng đã thu hoạch được hơn hai trăm nghìn tệ.

Tuy rằng hệ thống có chút cẩu, nhưng còn chưa quá xấu tính.

Bán xong hoa quả, Lâm Dật chuẩn bị thu sạp, nhưng trước đó, anh gọi điện tới Tiếu Lập Đông.

"Xin chào, bên kia là ai?" Tiếu Lập Đông nghiêm túc hỏi.

"Tôi là Lâm Dật."

"Hóa ra là chủ nhiệm Lâm." Tiếu Lập Đông lập tức đổi giọng: "Lúc trước anh không cho tôi số điện thoại, tôi thật sự không có số máy của anh."

"Không sao." Lâm Dật khách khí nói: "Tôi muốn thương lượng với ông một chuyện, muốn nghe suy nghĩ bên ông một chút."

"Được, chủ nhiệm Lâm cứ nói."

"Tôi có người bạn mới mở công ty truyền thông. Cô ấy chuẩn bị quay tiết mục tạp kỹ, nhưng không đủ kinh nghiệm ở phương diện hoạt động đội ngũ, muốn hợp tác với các ông một chút. Bên ông có ý hợp tác không?"

"Chủ nhiệm Lâm đã nói, chắc chắn không có vấn đề."

"Vậy bây giờ tôi qua tìm anh. Chúng ta tìm chỗ gặp mặt nói tỉ mỉ đi."

"Ông cũng đừng quá khách khí. Đây là thương vụ hợp tác, các ông đừng ôm tâm trạng cảm kích để làm với việc này. Về chuyện bàn bạc làm ăn, nên lấy lợi ích làm chủ."

Vừa nói xong, hình tượng Lâm Dật trong lòng Tiếu Lập Đông lại tăng cao thêm mấy phần.

"Vậy chúng ta cứ giải quyết việc công thôi?"

"Đúng. Nếu thời gian của ông thuận tiện, tôi sẽ dẫn người qua."

"Không thành vấn đề, trên danh thiếp có địa chỉ của công ty tôi. Tôi vẫn ở đó. Anh tới lúc nào cũng được."

"Được, một giờ sau gặp lại."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1116.
Bình Luận (0)
Comment