Cúp máy, Lâm Dật lại gọi cho Nhan Từ.
"Đang làm gì thế?"
"Họp với nhân viên." Nhan Từ đáp: "Tuy bị từ chối, nhưng sinh hoạt vẫn phải tiếp tục mà."
"Thả công việc lại một chút, anh dẫn em đi gặp một người." Lâm Dật nói: "Chúng ta gặp tại cửa công ty Truyền thông Thế Kỷ. Chắc em biết ở đâu chứ?"
"Truyền thông Thế Kỷ." Nhan Từ bất ngờ nói: "Anh liên lạc được người của Truyền thông Thế Kỷ?"
"Ừ, vừa liên hệ xong, bây giờ đi sang là được."
"Vậy em sẽ không khách khí với anh."
"Uống rượu với anh là được."
"Không thành vấn đề. Chuyện này, em vẫn làm được." Nhan Từ cười rung eo: "Chỉ cần anh chuẩn bị kỹ càng là được, đừng để thể lực không chống nổi."
"Vậy mới lạ…" Lâm Dật lẩm bẩm. "Đi nhanh đi, chuyện uống rượu để sau hẵng bàn."
Cúp máy, Lâm Dật xách thùng xốp còn lại lên xe, chuẩn bị gặp Nhan Từ.
Chợt, một chiếc Mercedes-Benz series S màu đen dừng trước mặt Lâm Dật.
Có điều Lâm Dật không phản ứng. Hàng đã bán hết, nếu có người muốn mua cũng chỉ có thể đợi lần kế.
Cùng lúc, có hai người bước từ trên xe xuống.
Nam giới lái xe mặc quần áo phổ thông, tuổi không lớn, gương mặt chữ quốc (*国), không có biểu cảm rõ ràng, dường như là tài xế.
So với người đó, người bước ra từ ghế phụ có vẻ chính thức hơn.
Người này mặc âu phục, trên tay đeo một chiếc đồng hồ Royal Oak của hãng Audemars Piguet, mái tóc chải vuốt tỉ mỉ, trang phục phi thường già dặn.
"Người anh em, hoa quả nhà cậu đâu rồi?" Người đàn ông mặc âu phục hỏi.
"Đã bán hết. Thêm nửa tháng nữa, đợt hoa quả thứ hai sẽ tới vụ, tới lúc đó anh hãy quay lại mua đi."
"Bán hết cũng không sao. Tôi đã ăn hoa quả nhà cậu, lần này đến đây cũng không vì mua hoa quả." Người đàn ông mặc âu phục tiếp tục nói.
"Trước tiên xin tự giới thiệu bản thân. Tôi tên Bành Thành Kiệt, là Tổng giám đốc Công ty TNHH phát triển Thánh Nông."
Trong lúc nói chuyện, Bành Thành Kiệt còn đưa danh thiếp tới.
Lâm Dật liếc một cái:
"Tìm tôi có việc gì?"
"Là thế này, nhà tôi ở ngay Thang Thần Nhất Phẩm. Chị của tôi hôm qua đã mua chút hoa quả của cậu, về nhà cho chúng tôi nếm thử, thấy mùi vị rất tốt." Bành Thành Kiệt nói.
"Sau đó tôi mang đi phòng thí nghiệm công ty xét nghiệm một chút, phát hiện trong số hoa quả mà cậu bán có hàm lượng đường, protein, chất xơ, canxi, phốt pho cao gấp 20 đến 50 lần hoa quả thông thường, cho nên tôi muốn hợp tác với cậu. Hi vọng cậu có thể cho chúng tôi cơ hội, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút."
"Điều này e rằng không được. Tôi chỉ gieo chơi thôi, không muốn dùng thứ này kiếm tiền. Chuyện hợp tác thì thôi."
"Đừng vội từ chối. Tôi tới với thành ý. Chúng ta hẳn nên cho nhau một cơ hội."
"Nhưng tôi thực sự không thiếu tiền."
Thấy Lâm Dật không hề bị lay động, Bành Thành Kiệt lại nói:
"Vậy chúng ta đổi thành hợp tác kỹ thuật được không? Cậu không cần lấy cái gì ra cả, chỉ dẫn kỹ thuật cho chúng tôi là được. Chúng tôi là công ty lớn, chữ tín rất đảm bảo, chắc chắn sẽ không lừa cậu."
"Hợp tác kỹ thuật?"
"Chúng tôi đã mở cuộc họp thảo luận, cho rằng hoa quả của cậu có tiến cảnh thị trường cực lớn. Phát triển Thánh Nông chúng tôi cần kỹ thuật trồng của cậu. Trừ tiền bán đứt kỹ thuật, chúng tôi còn có thể chia hoa hồng cho cậu." Bành Thành Kiệt nói.
"Hơn nữa, tôi có thể cam đoan, giá cả nhất định sẽ làm cậu thỏa mãn."
"Thứ nhất, vừa nãy tôi đã nói, tôi không thiếu tiền. Thứ hai, đất bình thường không trồng ra được loại hoa quả như vậy, cho nên anh bỏ ý nghĩ hợp tác đi."
"Chẳng lẽ không có một chút cơ hội nhỏ nhoi nào sao?" Bành Thành Kiệt nghiêm túc hỏi.
"Không có, mời trở về đi. Nếu thật sự muốn ăn, sau này anh có thể tới mua ủng hộ."
Bởi vì hẹn Nhan Từ gặp Tiếu Lập Đông, Lâm Dật không muốn nói nhiều. Anh lên xe, lái về phía Truyền thông Thế Kỷ.
Nhìn Lâm Dật rời đi, tài xế của Bành Thành Kiệt là Diêu Khôn nói:
"Bành tổng, người này mềm cứng đều không được rồi."
"Bình thường. Người có thể phát minh ra loại hoa quả như vậy chắc chắn không phải người bình thường, tự nhiên sẽ phòng bị người khác." Bành Thành Kiệt đáp.
"Nhưng bây giờ, điều duy nhất mà tôi muốn làm rõ là hoa quả của anh ta trồng ở đâu."
"Điều ấy chắc hẳn cậu ta không nói dối. Nơi bình thường thật sự không trồng ra được loại trái như vậy." Diêu Khôn nói.
"Nhưng tin tức tương quan về cậu ta quá thiếu, muốn tra ra thật khó khăn."
Diêu Khôn chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Hiện giờ, họ không hề biết về tin tức cơ bản của Lâm Dật, muốn biết anh trồng hoa quả ở đâu thật giống như nói mơ giữa ban ngày.
Trầm mặc một lúc lâu, Bành Thành Kiệt nói:
"Tôi nhớ, hai ngày trước, cậu ta cùng bán đồ ăn với một người khác tại đây."
"Dường như là vậy." Diêu Không nói: "Lúc trước, khi trở về, tôi có lưu ý một chút, họ vừa nói vừa cười, xem chừng là cùng đi ra từ một chỗ."
"Tôi có biện pháp, anh đi thăm dò đi." Bành Thành Kiệt nói.
"Xem có thể lấy được dữ liệu camera giám sát hai ngày nay không, sau đó tra biển số xe của họ, từ đó dựa vào thông tin chủ xe tìm tới địa chỉ của cậu ta. Đây là biện pháp duy nhất hiện giờ. Mèo mù mò chuột, thử xem."
"Biết rồi Bành tổng."
…
Hơn nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến công ty Truyền thông Thế Kỷ của Tiếu Lập Đông.
Anh phát hiện công ty này quả thực không nhỏ. Tòa nhà công ty tương đương với tập đoàn Triều Dương.
Trong ngành truyền thông, quy mô lớn như vậy thực sự không nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, sức ảnh hưởng của Truyền thông Thế Kỷ trong ngành là không nhỏ.
Nhìn thấy xe Lâm Dật, Nhan Từ đi tới.
So với ngày hôm qua, trang phục của cô có phần chính thức hơn.
Quần jean màu xanh lam, ủng đen, áo sơ mi trắng và âu phục phụ nữ. Vóc dáng đẫy đà, vòng eo thon gọn, người phụ nữ như vậy ở trước mắt bất kỳ gã đàn ông nào cũng có sức hấp dẫn trí mạng.
Khó trách người khác đều nói, nếu yêu thương sinh mạng thì hãy rời xa thiếu phụ, xem ra cũng không phải bắn tên không có đích.
"Anh suốt này du sơn ngoạn thủy, sao lại quen biết người của Truyền thông Thế Kỷ?" Nhan Từ vuốt tóc, khí chất tỏa ra. "Đây là chính là công ty lớn trong ngành, có sức ảnh hưởng nhất định đến toàn Trung Quốc."
"Một lần trùng hợp thôi." Lâm Dật nói: "Chúng ta vào trước đã, quay về lại từ từ nói với em."
"Ừ."
Đi vào sảnh lớn của Truyền thông Thế Kỷ, Lâm Dật chào hỏi tiếp tân, sau đó đi thang máy cùng Nhan Từ lên tầng cao nhất.
"Xác định không thành vấn đề sao? Nếu như cần ân tình rất lớn, em sẽ không cần anh hỗ trợ." Nhan Từ hơi sốt sắng, có cảm giác trở lại nghề cũ.
"Không liên quan gì đến nhân tình, là đối phương tặng ân tình cho anh thôi." Lâm Dật nói.
"Hơn nữa, cho dù cuối cùng đàm luận không thành cũng không sao. Vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không phải vấn đề."
Phù…
Nhan Từ hít sâu, cố gắng làm tâm trạng mình bình phục.
Có Lâm Dật ở bên cạnh, quả thực không có gì đáng sợ.
------
Dịch: MBMH Translate