Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1123 - Chương 1121. Đi Trộm Về Một Chút

Chương 1121. Đi Trộm Về Một Chút
Chương 1121. Đi Trộm Về Một Chút

Sau khi dạy bảo Triệu Nhất Niệm, Tiếu Lập Đông và Vu Phong đi về phía Lâm Dật và Nhan Từ.

“Lâm tổng, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Tiếu Lập Đông nói xin lỗi:

“Chương trình này không dùng cô ấy nữa, tôi sẽ tìm một người có kinh nghiệm hơn.”

Lâm Dật gật gật đầu, “Chuyện này các người chuyên nghiệp hơn tôi, tôi chỉ phụ trách đưa tiền, còn mấy thứ chi tiết, các người tự thương lượng là được.”

Thấy tâm trạng của Lâm Dật không bị ảnh hưởng vì chuyện này, Tiếu Lập Đông và Vu Phong đều nhẹ nhàng thở ra.

Bản thân chương trình này cũng không quan trọng.

Cái quan trọng là thông qua chương trình này, có thể với tới tư bản tại Trung Hải, như vậy sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho Truyền Thông Thế Kỷ.

Về phần Triệu Nhất Niệm kia, sau khi về xử lý là được rồi.

Nhìn bóng lưng đoàn người rời đi.

Triệu Nhất Niệm và Trương Kim Hoa giống như đã hóa đá, sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày đều nói không nên lời.

“Chị Trương, làm sao bây giờ, em đã đắc tội anh ấy rồi.”

Vừa nghĩ tới bản thân Lâm Dật là tỷ phú trăm tỷ, Triệu Nhất Niệm đã hối hận không kịp.

Anh ấy có tiền như vậy, sức ảnh hưởng đương nhiên lớn hơn Triệu Hải Hồng vô số lần. Nếu như có quan hệ với anh ấy, tương lai chắc chắn sẽ có tài nguyên không dứt.

Hiện tại thì tốt rồi, không còn gì nữa hết!

Bên phía công ty nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho mình!

“Chuyện này, tôi cũng không biết...” Trương Kim Hoa run rẩy nói:

“Việc này do cô chịu trách nhiệm, tôi cũng không giúp được cô.”

“Tự, tự mình chịu trách nhiệm sao?”

“Là do cô nói không biết anh ta, cũng không phải là tôi để cô nói.” Trương Kim Hoa nói:

“Còn có, trước đó các người còn quen biết, cô thế mà ngay cả thân phận của anh ta đều không rõ, đây chẳng lẽ không phải là vấn đề của cô sao?”

“Tôi...”

Triệu Nhất Niệm khóc không ra nước mắt, ngay cả thân thể đều mềm nhũn.

Thật vất vả mới leo đến vị trí này, đến được hàng ngũ ngôi sao, chẳng lẽ phải kết thúc trong hôm nay sao?

...

Đi ra từ Truyền Thông Thế Kỷ, Tiếu Lập Đông đưa Lâm dẫn tới một nhà hàng Michelin ba sao.

Trong bữa ăn, chủ yếu là Nhan Từ nói chuyện hai người, thương lượng rất nhiều vấn đề cụ thể, mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Bản thân Nhan Từ cũng biết, nếu như không phải Lâm Dật ngồi cạnh mình, đối phương sẽ không nói chuyện ôn hòa nhã nhặn như vậy với mình, hơn nữa còn nhượng bộ lớn như thế.

Tư bản sau cùng đều sẽ bị tư bản lớn hơn chinh phục.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bốn người lần lượt tách ra, Lâm Dật nói:

“Chọn được địa điểm quay chụp chưa?” Lâm Dật hỏi.

“Em đang có vài lựa chọn, nhưng suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy nó không phải là rất hoàn mỹ.” Nhan Từ nói:

“Giang Nam đất lành, phong cảnh tươi đẹp, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không chân thật. Nếu như là nông thôn thật thì điều kiện lại quá đơn sơ, sẽ kéo thấp cấp bậc thị giác của toàn bộ chương trình, cho nên tôi chuẩn bị xem xét thêm mấy nơi, tranh thủ chọn một nơi càng hoàn mỹ hơn.”

“Muốn đến xem thôn Hoan Hỉ không? Anh đang ở đó.”

“Có thể nha.” Nhan Từ vừa cười vừa nói: “Lúc nào anh có thời gian thì mang em tới xem một chút đi.”

“Ngày mai đi, hoa quả đều đã bán xong, anh chuẩn bị đi xem tình huống bên kia một chút, cũng nên nhổ cỏ và tưới nước rồi.”

“Vậy quyết định như vậy đi, ngày mai anh chuẩn bị xong thì gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng qua đó.”

Lâm Dật gật gật đầu, ra dấu OK, sau đó lên xe của mình.

Nhan Từ vẫn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Lâm Dật rời đi, nụ cười trên mặt cũng càng thêm ôn nhu.

...

Công ty TNHH phát triển khoa học kỹ thuật Thánh Nông, văn phòng tổng giám đốc.

Bành Thành Kiệt ngồi trên ghế ông chủ, gác chân lên bàn làm việc, hai tay gối ở sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, tài xế của anh - Diêu Khôn Bằng đi đến.

“Bành tổng, tôi đã tra được, bọn họ tới từ thôn Hoan Hỉ.”

“Thôn Hoan Hỉ? Đây là nơi nào vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói qua.”

“Tôi đã tra xét một chút, là một thôn nhỏ dưới Trung Hải, rất nghèo. Anh ta có một căn lều lớn tại thôn Hoan Hỉ, hoa quả cũng được trồng ở đó.”

Bành Thành Kiệt chần chờ vài giây đồng hồ, nói: “Anh bây giờ mang ít người qua đó, đem chút đất bên trong lều lớn về, ngoài ra cầm thêm cả chút hoa quả nữa.”

“Được, tôi đã biết.”

Trả lời một câu, Diêu Khôn Bằng quay người rời đi, chuẩn bị dẫn người đến thôn Hoan Hỉ.

Nhưng vừa đi đến cửa, liền bị Bành Thành Kiệt gọi lại.

“Anh nhìn xem tình huống bên trong nhà bọn họ một chút, nếu như có thể thì mang một số nhánh cây ăn quả về, để tiện chiết cây.”

“Được!”

...

“Lâm Dật, mau xuống ăn cơm!”

Sáng sớm hôm sau, ngay lúc Lâm Dật đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng gọi của Kỷ Khuynh Nhan.

“Xuống ngay đây.”

Cuộc sống của hai người vẫn luôn như thường, không chút gợn sóng nào, cũng không có bất kỳ chập trùng gì, lúc nào cũng ngọt ngào.

“Hoa quả đều đã bán xong, hôm nay có sắp xếp gì không?”

“Chuẩn bị trở về xem thôn Hoan Hỉ một chút, về để tưới nước nhổ cỏ cho chúng nó.”

“Cũng đúng, đất hoa màu không thể bỏ bê quá lâu được.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Buổi tối có trở về không, nếu anh không về thì em sẽ qua bên mẹ em.”

“Nhà có vợ nhỏ như hoa như ngọc, anh chắc chắn phải trở về rồi.”

“Thôi đi, nói đúng thật là dễ nghe.” Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật phụ trách rửa chén.

Kỷ Khuynh Nhan trở về phòng trang điểm, sau đó mặc một quần ống rộng màu đen, áo yếm màu vàng nhạt, bên ngoài phối với áo khoác màu lam nhạt, nhìn vô cùng mới mẻ.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, hai người lần lượt lái xe ra ngoài, Lâm Dật gọi điện thoại cho Nhan Từ, sau đó đến nhà cô.

So với cách ăn mặc của Kỷ Khuynh Nhan thì quần áo của Nhan Từ thỏa mái hơn không ít.

Quần legging màu xám nhạt, giày thể thao AJ 13 hồng trắng, phối thêm áo sơ mi cổ chữ V chín phần tay áo, kết hợp với nhau mang đến một loại phong cách rất đặc biệt.

“Mặc đồ này thế nào, có phải nhìn trẻ ra không ít không?” Nhan Từ cười nói.

“Quả thực rất đẹp, nhưng lại che mất hương vị của người phụ nữ.”

“Vốn dĩ định mặc váy, nhưng em sợ mấy nơi như này nhiều muỗi, cho nên trước khi đi ra ngoài đã đổi.”

“Nói như vậy cũng có lý.”

Nhan Từ lộ vẻ mỉm cười, lên ghế phụ của Lâm Dật, anh liền lái xe về phía thôn Hoan Hỉ.

Ước chừng sau hơn 40 phút, hai người tới trấn Tứ Phương.

Nhan Từ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nơi này hình như không quá giàu có.

“Đó là điều đương nhiên, thôn trấn chân thật đều là như vậy.” Lâm Dật nói:

“Với lại em cũng nên biết thỏa mãn, so với những nơi khác, tình trạng đời sống của thôn Hoan Hỉ đã coi như là không tệ, ít nhất cũng có thể tự cung tự cấp, tốt hơn mấy cái huyện nghèo kia không biết bao nhiêu lần.”

“Đúng thật là vậy.” Nhan Từ gật đầu nói:

“Nơi này quý ở sự chân thực, chỉ là môi trường không tốt lắm. Đây là một cái vấn đề rất nhạy cảm, nếu như thực sự phát sóng, bên kia chưa chắc là đã phê chuẩn.”

“Anh hiểu, bên trên mỗi ngày luôn nói cuộc sống của họ khá giả, nhưng cuộc sống thôn trấn thật sự lại là cái đức hạnh này. Đài phát thanh và truyền hình chắc chắn sẽ không phê duyệt, vẫn nên nghĩ một chút biện pháp mới được.” Lâm Dật nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1121.
Bình Luận (0)
Comment