Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1124 - Chương 1122. Con Muốn Trở Thành Người Giống Như Chú Lâm Vậy

Chương 1122. Con Muốn Trở Thành Người Giống Như Chú Lâm Vậy
Chương 1122. Con Muốn Trở Thành Người Giống Như Chú Lâm Vậy

“Trước đó em cũng đã từng đến mấy nơi tương tự, chính là vì nó quá chân thực, cho nên mới không quyết định chọn.” Nhan Từ một tay chống đầu nói.

“Hẳn là không thể dùng toàn ảnh thật được.” Lâm Dật nói: “Còn phải chỉnh sửa cho thích hợp một chút, không thể quá tốt, cũng không thể quá hỏng.”

“Em cũng đã nghĩ qua chuyện này, nhưng đây cũng là một khoản chi phí.”

“Ở trước mặt anh, còn nói đến tiền, thật là.”

“Vâng, vâng, vâng, Lâm tổng giàu có, những dân đen như chúng tôi không thể so sánh được.”

“Lớn không chỉ có tài, mà to cũng không chỉ là khí.”

“Đang lái xe đó, nói cái gì vậy.” Nhan Từ cười rộ lên, hình ảnh này nhìn rất đẹp mắt.

“Ừm, đúng là đang lái xe.”

Rất nhanh, Lâm Dật đã lái tới thôn Hoan Hỉ.

“Cảm thấy thế nào, đồng ruộng xanh mơn mởn, không tệ đúng không.”

“Quả thực rất tốt.”

“Trước mặt là lều lớn của anh, ăn hoa quả mà em ăn trước đó được trồng ở đây.”

Lâm Dật vừa nói vừa chỉ ao cá một bên, “Ao cá kia cũng là của anh, nếu như em quyết định quay ở chỗ này, thì có thể thiết kế nó thành một danh lam thắng cảnh.”

“Ao cá cũng là của anh sao?”

“Đúng vậy, cảm giác cũng không tệ lắm phải không.”

“Rất không tệ.” Nhan Từ nói: “Nếu như cuộc sống trong trấn phát đạt hơn một chút, thì ở đây dưỡng lão cũng không thành vấn đề.”

“Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng tình huống trong trấn quả thực kém một chút, muốn dưỡng lão thì vẫn còn thiếu.”

“Em đoán là thiếu nơi chuyên môn như Đại Bảo Kiếm đúng không.”

“Em đúng là, nói chuyện luôn nói trúng tim đen như vậy, giống như anh.”

“Nói trúng tim đen sao?”

“Ừm, nói trúng tim đen.”

Nhan Từ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trên thuyền Hải Tinh trước đó, bàn tay thon dài mò tới bên hông Lâm Dật.

“Chuyện lần đó không được phép nhắc lại.”

“Đều là người lớn rồi, sợ cái gì.”

“Vậy cũng không thể nói.”

“Được, được, được.”

“Từ ao cá đến trên thôn cách khoảng trăm thước, có thể dựng nhà tạm thời để quay chụp, như vậy thì có thể đáp ứng nhu cầu ghi hình.” Lâm Dật chạy xe đến bên cạnh ao cá, nói:

“Chương trình lần này có thể tuyên truyền cho thôn Hoan Hỉ, trên trấn chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ, có yêu cầu gì, em có thể đến đó nói với họ, chỉ cần không quá phận, hẳn là đều không thành vấn đề.”

Nhan Từ gật gật đầu, từ chối cho ý kiến với cách nói của Lâm Dật.

“Em trở về sẽ nghiên cứu với người phía dưới một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ chọn chỗ này.” Nhan Từ nhìn bốn phía một chút, “Nhà anh ở đâu vậy, đi qua đó xem một chút.”

“Dì cả đến thì không nên đến nơi đó, tham quan nhà không thú vị chút nào đâu.”

“Vậy em cũng đi.” Nhan Từ nói:

“Em muốn hái chút rau về, rau bán bên ngoài đều không sạch.”

Hai người vừa nói vừa cười lên xe.

Cho dù Nhan Từ không có yêu cầu về chuyện này thì Lâm Dật cũng sẽ đưa cô trở về,

Bởi vì trong vườn rau xanh quả thực có rất nhiều việc phải làm.

“Mùi vị ở đây cũng quá lớn rồi đi.”

Vừa mới tiến vào trong sân, Nhan Từ đã bịt mũi, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.

“Mùi của chuồng heo.” Lâm Dật nói: “Em vào nhà trước đi, anh đi dọn dẹp một chút, lát nữa sẽ tốt hơn.”

Nhan Từ cũng không khách sáo với Lâm Dật nữa, trực tiếp vào phòng.

Người lớn lên trong thành phố như cô quả thực rất khó tiếp nhận loại mùi như này.

Lâm Dật tới trước chuồng heo, heo con vẫn đang được nuôi béo trong đó.

Tuy đã hơn 100 cân, nhưng Lâm Dật vẫn có thói quen gọi nó là heo con.

Anh kéo vòi nước từ trong nhà ra, dọn dẹp hơn nửa giờ mới tính là xong việc.

Nhưng mùi cũng chỉ bớt đi một chút, cũng không hoàn toàn rõ ràng.

Giống mùi hương trên cơ thể phụ nữ bị ngâm trong đồ trang điểm.

Nhan Từ đứng bên bệ cửa sổ, nhìn Lâm Dật đang bận rộn.

Cảm thấy mời Lâm Dật tham gia chương trình, đúng là một sự lựa chọn thích hợp.

Mùi vị cuộc sống quá đậm.

“Ra đi, mùi đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Nhan Từ nghe vậy liền đi ra, quả thực đã tốt hơn nhiều, đạt đến trình độ có thể chịu được.

“Chọn cho em chút rau đi, em muốn mang về.”

“Muốn ăn gì thì cứ hái thoải mái.”

“Nhưng hôm nay em đi AJ, làm bẩn giày thì làm sao bây giờ.”

“Anh cũng không chiếm tiện nghi giày của em.”

“Lâm tiên sinh...”

Nhan Từ trừng mắt, “Chờ bà dì của em qua, em không chỉ có thể bồi anh uống rượu, mà còn có thể mời rượu cho anh, anh cảm thấy thế nào?”

“Chờ đó!”

Mục đích chủ yếu hôm nay của Lâm Dật thật ra chính là đến để hái rau.

Chủ yếu là để tặng người.

Mấy người như Dương Quảng Hạ, còn có ông bà của Lương Nhược Hư đều rất thích mấy thứ như rau xanh này.

Với lại Yến Kinh cũng cách Trung Hải không xa, nếu vận chuyển bằng đường hàng không thì chỉ mất một ngày là đến.

Diêu Tân và con trai anh cũng đang làm việc trong vườn rau xanh của mình, Diêu Bác Văn nhỏ giọng hỏi:

“Cha, sao bên cạnh chú Lâm luôn xuất hiện mấy chị gái không giống nhau vậy, với lại còn đẹp hơn so với cô Đỗ.”

“Cha cũng muốn biết chuyện này.”

“Sau này con cũng muốn như vậy.”

“Con không phải nói sau này muốn làm phi công sao.”

“Nhưng không phải là cha cũng nói, con không đủ tư cách đó sao, cho nên con muốn giống như chú Lâm, bên cạnh có rất nhiều chị gái xinh đẹp.”

Anh sờ đầu Diêu Bác Văn, “Con trai ngốc, chúng ta vẫn nên tâm sự về chuyện làm phi công đi.”

...

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Lâm Dật đã hái được tương đối rau, sau đó chia làm ba phần.

Trong đó một phần cho Nhan Từ, hai phần còn lại cho Dương Quảng Hạ và Lương gia.

Hài lòng đem rau lên xe, Nhan Từ cười híp mắt nói:

“Em còn muốn vào lều lớn xem một chút, hái chút hoa quả về.”

“Em tới đây là để càn quét sao?”

“Thật vất vả mới đến đây một chuyến, chỉ đem rau về, vậy chẳng phải sẽ thua lỗ sao.”

“Quả nhiên, phụ nữ đều là ăn trong chén, nhớ trong nồi.”

“Nói cái gì cũng đều vô dụng, đã đến đây rồi, em nhất định phải mang về một chút.”

Tuy đang có nhiệm vụ, nhưng Lâm Dật cũng không quan tâm đến việc Nhan Từ mang đồ về.

Hiện tại danh tiếng đã có, cùng lắm thì tăng giá là được.

Nhiệm vụ tiêu thụ 1 triệu hẳn là không thành vấn đề.

Trước khi đi, Lâm Dật lại cho chút đồ ăn vào máy cho ăn tự động, sau đó lái xe đưa Nhan Từ đến lều lớn.

Vừa mới tiến vào, Nhan Từ đã ngửi thấy mùi hoa quả nồng đậm.

Nhìn thấy trên mấy cây kết từng chùm quả, Nhan Từ rất là tò mò, tuy nó không phải là vật gì hiếm thấy, nhưng đối với người thành phố như cô mà nói, thì bình thường lại chưa từng thấy qua.

Nhưng Lâm Dật lại phát hiện có chỗ không thích hợp.

Chỗ đất này hình như đã bị đổi qua.

Ngoài ra, nhánh cây và mầm của cây hoa quả đều ít đi rất nhiều.

Tuy có khả năng sẽ có người khác đến ăn, nhưng cũng không đến mức chặt cây như vậy.

“Làm sao lại nghiêm mặt như vậy?” Nhan Từ hỏi: “Không phải là đau lòng chút hoa quả này đó chứ?”

“Hình như có người đã đến nơi này, còn trộm không ít thứ.”

“A?! Có trộm sao?” Nhan Từ đầu tiên là cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó liền khôi phục lại sự bình tĩnh, “Hoa quả của anh ngon như vậy, có người nhớ thương cũng là chuyện bình thường, liệu có phải là người trên thôn không? Bọn họ là đáng nghi nhất.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1122.
Bình Luận (0)
Comment