Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1133 - Chương 1131. Đều Là Của Tôi

Chương 1131. Đều Là Của Tôi
Chương 1131. Đều Là Của Tôi

Lời Từ Thiên Quân nói, làm ba người khác đều im lặng.

Bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, đã thấy bản đồ quy hoạch phát triển trong tương lai của tập đoàn Lăng Vân.

Phát triển kinh tế không phải một mảng không giới hạn, nó cũng có giới hạn của mình.

Cái này bù cái kia, một bên lớn mạnh tất nhiên sẽ chiếm định mức thị trường của các ngành khác.

Bọn họ vô hình trung cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Từ Thiên Quân ngoắc ngón tay, ra hiệu cho người đẹp mặc sườn xám phía sau rót trà cho ông ta, sau đó chậm rãi nói:

"Bán dẫn và Internet có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, năng lượng ô tô mới của các ông cũng có liên quan tới mảng này, nếu sau này muốn phát triển lớn mạnh, rất có khả năng cũng sẽ bị kìm hãm trên phương diện này. Cho nên tôi cảm thấy, hôm nay cũng không phải là vấn đề của lão Bành, chúng ta cũng phải nghiêm túc đối mặt, bằng không lợi ích của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng."

"Các người nói xem, nếu kéo hắn vào hội thương mại Hoàng Giang, có thể giải quyết dễ dàng mấy vấn đề này không?" Chu Chí Phong nói.

"Tôi cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm." Bành Khánh Châu nhấp một ngụm trà: “Ban ngày, con trai tôi và hắn từng gặp mặt, hắn là một người vô cùng kiêu ngạo, căn bản không để mắt tới chúng ta đâu. Chúng ta muốn lôi kéo hắn nhập bọn, không có lợi ích thực tế thì không được."

"Vậy hắn đúng là quá mức kiêu ngạo rồi, thậm chí hắn còn không để mắt tới hội thương mại Hoàng Giang nữa."

"Thật ra ông nói vậy là đánh giá thấp hắn rồi." Từ Thiên Quân nói:

"Tôi nghe rất nhiều nhà đầu tư trong ngành đều nhắc tới hắn, suy nghĩ của hắn rất tiến bộ, tầm mắt và bố cục hoàn toàn khác với chúng ta, có phần giống với Elon Musk(*), trong đầu đều là vài suy nghĩ điên cuồng viễn vông."

(*)Elon Reeve Musk FRS, là một kỹ sư, nhà tài phiệt, nhà phát minh, doanh nhân công nghệ và nhà từ thiện Người Mỹ gốc Nam Phi. Ông cũng là công dân mang hai quốc tịch Nam Phi và Canada.

"Bây giờ nói những chuyện này có hơi xa." Lư Cao Nguyệt nói:

"Nếu chuyện này bị vạch trần ra, sẽ là đòn trí mạng đối với cổ phiếu của Phát triển Thánh Nông, như vậy hắn lại có nhiều sự lựa chọn, có thể lợi dụng bán khống để rút tiền như trước đây, cũng có thể điên cuồng thu mua cổ phiếu Phát triển Thánh Nông ở thị trường cấp hai, do đó đạt được hiệu quả nhập cuộc một cách ngang ngược, đây là chuyện tệ nhất."

"Tôi cũng biết đây là ảnh hưởng xấu nhất, nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào có thể giải quyết được vấn đề." Bành Khánh Châu nói.

Bốn người đều là người lão luyện trong thương trường, cũng biết điều gì gây ra kết quả như vậy.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, cũng bởi vì người ta quá lợi hại.

Bởi vì mình cũng từng làm chuyện như vậy.

Thời cổ đại, nắm đấm của ai mạnh thì người đó có lý, bây giờ là ai có tiền thì người đó có lý.

Thời đại đang thay đổi nhưng đạo lý cá lớn nuốt cá bé vẫn không thay đổi.

"Lão Từ, quan hệ của ông rộng hơn chúng tôi, ông nghĩ giúp đỡ đi." Lư Cao Nguyệt nói.

Từ Thiên Quân bóp tắt điếu thuốc lá trên tay.

"Mọi người tạm thời đừng sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho một lãnh đạo cũ, nói chuyện với ông ấy về chuyện bên này đã."

Từ Thiên Quân nói xong, cầm điện thoại gọi cho một người lưu tên là "thầy Tiết".

"Thầy Tiết, em là Tiểu Từ, em muốn nhờ thầy cho em ý kiến về một chuyện."

Khác với lúc nói chuyện với ba người Bành Khánh Châu, giọng điệu Từ Thiên Quân vô cùng khách sáo, lại giống như đứa trẻ ở trường mẫu giáo gặp cô chủ nhiệm lớp mình vậy.

"Một người bạn của em xảy ra chút hiểu nhầm với tập đoàn Lăng Vân, tình hình bên này có chút bị động. Liệu có cách gì, có thể dẹp yên được chuyện này không?"

"Ồ? Thật không vậy?"

"Được được được, em hiểu rồi, cảm ơn thầy Tiết."

Sau khi nói khách sáo vài câu, Từ Thiên Quân cúp máy, vẻ mặt rạng rỡ và đắc ý.

"Được rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, thầy ấy phía trên sẽ lập tức thu xếp, chúng ta cứ yên tâm phát triển là được rồi."

"Phía trên thu xếp? Vậy là có ý gì?" Bành Khánh Châu hỏi.

"Tình hình cụ thể thế nào, lãnh đạo cũ của tôi không nói, chỉ nghe nói phía trên có người muốn động vào hắn, nói chung cuộc sống tương lai của hắn sẽ không tốt, cho nên chuyện nhà các ông chắc hẳn sẽ không có rắc rối quá lớn, cứ yên tâm đi."

"Vậy đúng là tới đường cùng lại gặp lối thoát, chúng tôi đang hết đường xoay xở chứ, không ngờ phía trên lại có người muốn động vào hắn." Chu Chí Phong nói:

"Tôi chắc hẳn ngay cả bản thân hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, bằng không sẽ không thể ngạo mạn như vậy." Lư Cao Nguyệt nói.

"Tái ông mất ngựa, không chừng lại là phúc, có lẽ chuyện này cũng là một cơ hội của chúng ta, cố gắng suy nghĩ, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản tiền phi nghĩa."

. . .

Hơn mười giờ tối, đám người Lâm Dật ra khỏi quán bar.

Ba người Khương Thanh là người mới đều có chút khẩn trương, bởi vì sắp đi chấp hành nhiệm vụ.

Trái lại Ninh Triệt vẫn chưa thỏa mãn.

Lâm Dật lái xe, chở đám người tới bến cảng Vọng Giang.

Một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đã đỗ sẵn ở cảng, đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Dật.

Tất Tùng Giang - người phụ trách bến tàu còn chưa đi, dẫn theo hai nhân viên vẫn chờ Lâm Dật ở đây.

"Lâm tổng, thuyền đã chuẩn bị xong."

"Chúng tôi tự lái được rồi, anh dẫn người về đi. Bây giờ không còn sớm nữa, anh về nghỉ đi."

Lâm Dật không biết rõ về chuyện lái du thuyền nhưng Đào Thành đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện này cứ giao cho anh ta tới chịu trách nhiệm.

"Tôi biết rồi Lâm tổng, vậy chúng tôi về trước đây."

Nói xong, đám người Tất Tùng Giang rời đi, Lâm Dật gọi những người khác lên thuyền.

"Lâm Dật, thuyền này cũng là của anh à?" Ninh Triệt tò mò hỏi.

"Không chỉ vậy."

"Không chỉ vậy á?"

"Bến cảng phía sau các cô và cả bãi biển Nguyệt Lượng Loan bên cạnh cũng là của tôi."

Ninh Triệt: . . .

Khưu Vũ Lạc: . . .

Đào Thành: . . .

Rốt cuộc anh giàu tới mức nào vậy?

Đầu tiên là khách sạn, sau là trường đua xe, bây giờ lại tới bến cảng và bãi biển.

Cộng tất cả lại tối thiểu cũng phải trên chục tỷ đấy.

"Sớm biết bến cảng cũng là của anh, tối nay nhất định phải đi thuyền ra biển." Ninh Triệt cười híp mắt nói:

"Nói thật, tôi còn chưa nhảy disco trên du thuyền đâu."

"Tổ trưởng Ninh, trên thuyền có rượu sâm banh và rượu vang." Khương Thanh cười nói:

"Hơn nữa còn có hơn mười bộ áo tắm dự trữ, hình như đủ rồi."

Hai người liếc nhìn nhau và cười gian.

"Vậy còn chờ gì nữa? Bữa tiệc áo tắm bắt đầu ngay bây giờ."

"Hai người chú ý một chút được không? Chúng ta tới chấp hành nhiệm vụ chứ không phải để cho các cô tới nhảy disco trên biển." Khưu Vũ Lạc mắng.

"Cô giả vờ trong sáng gì chứ? Cô tự cởi hay tôi cởi giúp cô?" Ninh Triệt nói:

"Còn nữa, cô đừng quên, bây giờ áo lót của cô đã thuộc về Lâm Dật, nhanh cởi ra đưa cho người ta đi."

"Cút, cô tưởng tôi là cô à."

"Cho dù cô không phải là tôi, nhưng cô có thể học hỏi vài điều từ tôi. Nếu Lâm Dật muốn, tôi có thể đưa cho anh ta ngay bây giờ."

"Cô tưởng ai cũng giống cô sao?" Khưu Vũ Lạc trợn mắt nói.

"Chủ yếu là cô thua, còn hứa mà không chịu thực hiện. Cô làm tổ trưởng kiểu gì vậy, tốt xấu gì cũng phải phát chút phúc lợi cho tổ phó chứ?"

"Phát cái gì mà phát! Không có cửa đâu. Tôi cứ thất hứa đấy, cô có thể làm gì tôi."

"Vậy bà đây lại lột cô ra!"

Nói xong, Ninh Triệt đã nhào qua.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1131.
Bình Luận (0)
Comment