"Mẹ nó, cô có thể nghiêm túc một chút không! Còn có người mới ở đây đấy."
"Mọi người đều tới trong đội lâu như vậy, đã từng cùng thực hiện nhiệm vụ, đâu được tính là người mới nữa." Ninh Triệt nói:
"Phải tốn thời gian rất dài mới chạy đến vùng biển quốc tế, không cần nhắc tới chuyện khác nữa, cứ chơi thoải mái là được rồi."
"Vậy cũng không thể thay quần áo ở đây chứ?"
"Cô xem tôi đã nói gì? Con người cô đúng là trong nóng ngoài lạnh, muốn chơi còn ngại, sau này cô phải học hỏi tôi nhiều hơn đi."
"Tôi thấy có dụng cụ lặn, muốn xuống biển chơi một lát. Cô tưởng tôi xấu xa như cô sao?"
Sau đó, ba cô gái trở lại khoang thuyền, lần lượt thay áo tắm bikini đi ra. Sau đó âm nhạc được bật lên, hoạt động disco dancing trên biển cũng bắt đầu.
Tất cả đều là con nhà giàu có, dáng người của ba nữ sinh rất tuyệt, nhưng khi nhìn thấy được cơ bụng của Lâm Dật, bọn họ đều phải đồng thời phát ra tiếng thán phục.
"Anh làm sao luyện ra được cơ bụng này vậy? Trông đẹp thật." Ninh Triệt nói.
"Đâu chỉ vậy, còn có cơ múi và cơ liên sườn này rõ ràng là vô địch." Mắt Khương Thanh lóe sáng nói.
Ngay cả Khưu Vũ Lạc cũng không nhịn được phải nhìn vài lần.
Dáng người này thật sự quá tuyệt.
"Xem có thể nhưng đừng thè lưỡi ra."
"Chị đã lớn tuổi như vậy, cũng muốn trải nghiệm hạnh phúc, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, cậu xác định không thỏa mãn tôi một chút sao?"
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay: “Chỉ có hơn một giờ là chạy đến vùng biển quốc tế, có ít thời gian như vậy cũng không đủ làm việc đi?"
Ninh Triệt và Khương Thanh liếc nhìn nhau.
Khả năng kéo dài này thật sự tốt.
"Tổ trưởng Khưu, có muốn trải nghiệm một chút không? Tôi cảm giác bạn trai cô cũng không có bản lĩnh này đâu."
Khưu Vũ Lạc không nói gì, chỉ lườm Ninh Triệt.
Bởi vì cô nói trúng rồi.
"Cứ quyết định như vậy đi, chờ có thời gian, cậu chắc chắn phải cho chị trải nghiệm hạnh phúc của Tiêu Á Hiên đấy."
"Tôi không chỉ có thể khiến cho chị trải nghiệm hạnh phúc của Tiêu Á Hiên, còn có thể làm chị trải nghiệm hạnh phúc của Hằng Nga nữa." Lâm Dật nói.
"Hạnh phúc của Hằng Nga là chuyện cười gì vậy?"
"Có thể khiến cho chị thoải mái muốn bay lên."
"Phụt ha ha…"
Ninh Triệt cũng không nhịn được, cất tiếng cười to, cơ thể lại giống như sóng sau cao hơn sóng trước của nước biển dưới thuyền, đúng là một cảnh đẹp ý vui.
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt nhảy trên thuyền một lát lại mang theo dụng cụ lặn xuống nước.
Bởi vì lặn xuống nước ban đêm vốn có tính nguy hiểm, Đào Thành cố ý giảm tốc độ thuyền, cho đến các cô chơi mệt thì lên thuyền, mới tăng tốc.
Hơn một giờ đêm, thuyền đã tiến vào vị trí được chỉ định ở vùng biển quốc tế.
Tất cả hoạt động trên du thuyền đều dừng lại, du thuyền tắt máy, đèn trên thuyền cũng tắt.
Lại giống như một bóng ma trôi nổi trên mặt biển tối tăm.
"Sao rồi? Bao giờ thì mục tiêu mới xuất hiện?"
Khưu Vũ Lạc khoác khăn tắm trên người, nhìn về phía Đào Thành hỏi.
"Đã hồi âm, khoảng hai mươi phút nữa thôi. Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo bọn họ ngồi thuyền máy lặng lẽ qua."
Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chính là tiếp ứng người của một tổ trong lữ đoàn Trung Vệ mang quặng Bass về.
Muốn nói độ khó duy nhất, chính là cách giao nhận.
Hai thành viên của tổ một mang theo quặng Bass, lẻn lên một con tàu chở hàng Servis.
Bởi vì điểm cuối của con tàu này là Nhật, sẽ đi qua nơi này.
Cho nên trong lúc tiếp ứng, bọn họ cần phải lặng lẽ lẻn tới bên cạnh con tàu chở hàng, chờ đợi người của tổ một nhảy lên trên thuyền máy, sau đó có thể thu xếp quay trở về điểm xuất phát.
"Kiểm tra trang bị mang theo, sau khi xác nhận không có sai sót gì, các người lại chờ."
"Được."
Sau khi kiểm tra trang bị xong, Lâm Dật và Đào Thành thả thuyền máy xuống, sau đó cùng ba người Khương Thanh lên trên thuyền máy, chuẩn bị sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào.
Bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy một chùm tia sáng từ phía xa chiếu đến, ngay sau đó là tiếng động cơ chạy bằng hơi nước nổ vang.
Kèm theo xung quanh hoàn toàn tối tăm lại giống như một bản rapxôdi chờ đợi cái chết.
Mặc dù không có nguy hiểm nhưng cảm giác áp lực vẫn khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Rất nhanh, con tàu chở hàng Servis dài đến hơn ba trăm mét lướt tới trước mặt giống như một con thú lớn bằng sắt thép gào thét lao đến, trời và biển đều bị nó nghiền ép xuống phía dưới.
Vào giờ phút này, mỗi người đều có cảm nhận tương tự.
Loài người thật sự quá nhỏ bé.
"Tất cả đều tập trung tinh thần, mục tiêu xuất hiện." Đào Thành khẽ nói.
"Chuẩn bị xong, có thể hành động bất cứ lúc nào!"
Đào Thành ngẩng đầu nhìn lên, dùng tay ra hiệu cho Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.
Sau đó anh ta lái thuyền máy, lao về phía con tàu chở hàng Servis.
Khoảng nửa giờ sau, năm người Lâm Dật lái thuyền máy vượt qua Servis.
Đào Thành cầm đèn pin, tạo ra một tổ tín hiệu bằng ánh sáng, sau lại lái thuyền lặng lẽ theo, chờ đợi thành viên của tổ một trả lời.
Nhưng mười mấy phút trôi qua, phía trên Servis vẫn không có động tĩnh gì.
Vì vậy Đào Thành thận trọng gửi qua một tổ tín hiệu, nhưng qua hơn mười phút sau, vẫn không hề có đáp lại.
"Đây là tình huống gì vậy? Có phải chúng ta tới không đúng vị trí nên bọn họ không nhìn thấy được?" Khương Thanh hỏi.
"Không thể nào. Con người không thể liên tục phạm sai lầm nhỏ như vậy."
Thấy tình hình không ổn lắm, Đào Thanh cầm lấy bộ đàm.
"Tổ trưởng, liên hệ với người của tổ một, hỏi bọn họ thử xem ở đâu? Chúng tôi đã chuẩn bị tiếp ứng nhưng bọn họ không có bất kỳ phản hồi nào."
"Đã nhận được!"
Ninh Triệt trả lời một câu rồi không có động tĩnh gì nữa.
Mấy phút sau, bộ đàm trên tay Đào Thành lại có tín hiệu.
"Bên phía tổ một gặp phải chút vấn đề, bảo chúng ta lên trên tàu tiếp ứng."
"Tiếp ứng à?"
Đào Thành sửng sốt: “Servis là tàu hàng, trên tàu đều là người bình thường, không thể gặp phải vấn đề gì."
"Tôi cũng thấy nghi ngờ." Ninh Triệt nói:
"Thay đổi kế hoạch hành động, anh và Lâm Dật lên tàu xem thử chuyện gì xảy ra, bảo đám người Khương Thanh ở phía dưới tiếp ứng các anh. Nếu phát hiện có chuyện gì không ổn, hai anh hãy nhanh chóng rời đi."
Ninh Triệt biết rất rõ trình độ của Đào Thành và Lâm Dật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng có thể thuận tiện rời đi.
Nếu bọn họ dẫn theo ba người Khương Thanh, rất có thể sẽ gặp khó khăn.
"Nhận được!"
Đào Thành giao bộ đàm cho Khương Thanh: “Ba người các cô chờ ở đây, tôi và Lâm Dật lên tàu xem thử."
"Em biết rồi, anh Thành."
Đào Thành nhìn Lâm Dật: “Hai chúng ta lên tàu xem thử tình hình thế nào, tạm thời đeo cả thiết bị lên trước."
Đào Thành móc từ trong túi hai bộ thiết bị leo núi điện từ.
Trông rất giống với găng tay và hộp bọc giày vừa dày vừa nặng.
Bên trong có nguồn điện và cuộn dây. Sau khi mở điện ra, phần ngoài thiết bị sẽ phát ra lực từ mạnh, giúp người ta bám vào trên thiết bị sắt thép. Một khi ngắt điện, lực từ sẽ biến mất, nhờ đó thực hiện được mục đích leo lên trên.
Lâm Dật cũng không dây dưa, sau khi đeo thiết bị vào thì lên tàu cùng với Đào Thành.
Lần đầu sử dụng thiết bị này, Lâm Dật còn chưa thích ứng được. Nhưng anh có năng lực học tập rất mạnh, không bao lâu đã nắm giữ được cách sử dụng thiết bị này.
Gió biển thổi mạnh làm tóc hai người rối bời. Nhưng với trình độ của hai người bây giờ, nó cũng không gây ảnh hưởng quá lớn, chỉ làm tốc độ leo lên chậm lại một chút mà thôi.
"Trước kia đã từng xảy ra chuyện tương tự chưa?" Lâm Dật vừa leo lên vừa hỏi.
"Tỉ lệ không lớn, chỉ từng xảy ra một lần." Đào Thành nói:
"Có lẽ bọn họ bị theo dõi, nhất thời không có cách nào phá ra, cho nên tới lúc lên trên tàu, hai chúng ta phải cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ xảy ra xung đột đấy."
Lâm Dật gật đầu, chuẩn bị lên tinh thần làm việc.
Vừa đúng vào lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Mỗi lần người áo đen xuất hiện đều là theo quặng Bass!
Mà tình hình lần này cũng giống vậy, người tổ một cầm theo quặng Bass về, trùng hợp lại xuất hiện chuyện như vậy!
Như vậy, người áo đen có thể xuất hiện ở đây không?
------
Dịch: MBMH Translate