Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1135 - Chương 1133. Đẫm Máu

Chương 1133. Đẫm Máu
Chương 1133. Đẫm Máu

Nghĩ đến đây, Lâm Dật chợt rùng mình một cái.

Anh càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

"Hai chúng ta nhanh lên. Tôi cảm giác không ổn lắm!"

"Hả? Không ổn chỗ nào?" Đào Thành nghiêm túc hỏi.

Thông qua chuyện tàu Quantum lần trước, Đào Thành cảm thấy năng lực quan sát của Lâm Dật phải vượt qua tất cả đám người bọn họ.

Cho nên anh ta rất để ý tới ý kiến của Lâm Dật.

"Tôi cũng không thể nói rõ được, nói chung chúng ta phải nhanh lên, tôi sợ xảy ra chuyện."

"Được."

Lâm Dật không có cách nào nói rõ với Đào Thành về chuyện người áo đen, chỉ muốn nhanh chóng lên tàu để tránh xảy ra sự cố bất ngờ.

Chưa tới hai mươi phút, hai người thông qua thiết bị leo núi điện từ, leo đến trên tàu.

Hơn một nghìn container giống như mê cung bằng sắt thép được xếp thật chỉnh tề ở trên tàu chở hàng.

Đào Thành ấn thiết bị thông tin bên tai, khẽ nói:

"Chúng tôi đã lên tàu, báo cáo vị trí mục tiêu."

"Khu F, hàng thứ ba số dương, bọn họ trốn ở đó."

"Nhận được."

Đào Thành ngẩng đầu, nhìn Lâm Dật, khẽ nói:

"Khu F, hàng thứ ba số dương, chúng ta phân công hành sự nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của nhau."

"OK."

Tất cả nhiệm vụ trong lịch sử, nhiệm vụ tiếp ứng như vậy là loại đặc biệt nhỏ.

Cho nên trước đó, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng không ngờ mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, cũng không mang theo quá nhiều thiết bị.

Cho nên bây giờ, bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp ngốc như vậy để tìm kiếm mục tiêu.

Sau khi trao đổi xong, hai người lần lượt tìm kiếm vị trí của khu F.

Nhưng bọn họ đi ba bước lại quay đầu xác nhận vị trí của đối phương.

Ở trên một chiếc tàu chở hàng cực lớn như vậy, chỉ cần không xảy ra tình huống mạnh cực, thật ra đều rất an toàn.

Bởi vì một chiếc tàu chở hàng lớn như vậy, căn bản sẽ không tuần tra hết.

Cho dù có thủy thủ đi qua, cũng chỉ măng tính tượng trưng thôi, chỗ này là giữa biển, dựa vào nhân lực là không có khả năng ăn cắp được.

Cho nên bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng.

Nhưng cho dù như vậy, hai người vẫn rất cẩn thận.

Bởi vì người của tổ một đã truyền ra tín hiệu nguy hiểm.

Điều này chứng tỏ trên tàu ngoài thủy thủ bình thường, còn có kẻ địch có năng lực ngang với bọn họ.

Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ lật xe.

Đặc biệt là Lâm Dật, nếu gặp lại người áo đen, anh cũng không chắc mình cộng thêm Đào Thành có phải là đối thủ của kẻ đó không.

Thứ hai, người kia vô cùng thông minh, nếu phát hiện không địch lại, cũng có thể nghĩ cách rời đi.

Cho nên nhiệm vụ hàng đầu bây giờ chính là bảo đảm quặng Bass an toàn, sau đó mới có thể nói tới chuyện khác.

Không bao lâu, Đào Thành trở lại bên cạnh Lâm Dật và nói:

"Bên phía tôi là khu CBA, DEF chắc hẳn ở bên phía anh."

Lâm Dật gật đầu, hai người dựa lưng vào nhau, cẩn thận đi về phía trước tìm kiếm.

Lại hơn nửa giờ trôi qua, hai người vẫn đang cẩn thận tìm kiếm.

Một trận gió thổi qua, dường như mang theo một hơi thở lạnh lẽo.

Lạnh buốt như kim đâm vào tận xương.

"Hả?"

Lâm Dật thầm nói nhỏ một câu.

Khứu giác hắn nhạy bén, ngửi thấy được một mùi máu tươi thoang thoảng.

Lâm Dật mơ hồ cảm thấy, đó không phải là ảo giác.

Bọn họ lại đi về phía trước thêm khoảng mười mét.

Đột nhiên!

Lâm Dật dừng lại!

"Sao thế?"

Đào Thành quay lưng về phía Lâm Dật hỏi.

"Tìm… tìm được bọn họ rồi."

"Thật sự sao, mau qua..."

Đào Thành bỗng nhiên xoay người, nhưng còn chưa nói dứt lời đã cứng người lại.

Ở giữa hai hàng container có hai thi thể treo lơ lửng.

Động mạch ở cổ tay bị cắt, máu chảy ra nhỏ giọt giống như dòng sông nhỏ, chảy đến trong kẽ hở của container.

Gương mặt một nam một nữ trắng bệch, vẻ mặt dữ tợn.

Trên boong thuyền lộ ra một mùi máu tươi nồng nặc, ánh trăng lạnh lẽo, khiến cho hình ảnh trước mặt hai người càng thêm u ám!

Rất rõ ràng, sau khi hai người bị bắt được, đã bị người ta treo ở đây.

Sau đó cả hai bị cắt động mạch trên cổ tay cho chảy máu đến chết!

"Mẹ ơi, rốt cuộc là..."

"Nói nhỏ chút!"

Lâm Dật quyết định thật nhanh, bịt miệng Đào Thành.

Trong này có quá nhiều điểm đáng nghi, hung thủ vẫn có khả năng đang ở trên tàu.

Nhân lúc này còn chưa có bất kỳ biến động nhỏ nào, phải nhanh chóng rời đi.

"Bây giờ không cần nghĩ gì hết, làm việc quan trọng hơn."

Lâm Dật bịt miệng, anh có thể cảm nhận được nước mắt của Đào Thành chảy xuống ngón tay của mình.

Nhưng bây giờ không phải là lúc bi thương, yếu đuối.

"Tôi đi thả bọn họ xuống, anh đánh tín hiệu cho người phía dưới, bảo đám người Khương Thanh chạy thuyền đến chỗ vị trí của chúng ta."

Đào Thành gật đầu, Lâm Dật thả anh ta ra, hai người chia nhau ra, bắt đầu làm việc.

Ban đầu Lâm Dật muốn kéo chân hai người để kéo bọn họ xuống.

Nhưng sau khi thử vài lần, hắn phát hiện không có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Dật thay đổi cách khác, cầm lấy tay vịn trước cửa container để leo lên.

Lúc này anh mới phát hiện ra xương bả vai của hai người bị móc vào móc câu, sau đó treo lên trên container.

Phù…

Lâm Dật hít sâu một hơi, cố gắng nén xúc động xuống.

Hung thủ quá tàn nhẫn.

Vì tránh cho Đào Thành nhìn thấy tình cảnh bi thảm này, Lâm Dật lấy móc treo ở trên xương bả vai của hai người xuống, sau đó bế bọn họ về trên boong tàu.

"Anh bình tĩnh lại đi, anh ở trong lữ đoàn Trung Vệ nhiều năm như vậy, anh phải có sự chuẩn bị tâm lý về chuyện này chứ?"

"Tôi biết."

Đào Thành bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi chỉ không có cách nào tiếp nhận được bọn họ sẽ hy sinh như vậy."

Lâm Dật vỗ nhẹ vào vai của Đào Thành, mọi người đều là người trưởng thành, nên đạo lý gì cũng hiểu, cho nên hắn cũng không muốn khuyên gì nữa.

"Làm việc đi." Lâm Dật nói:

"Cởi áo ra, buộc bọn họ vào trên người của hai chúng ta, sau đó rời khỏi tàu, động tác nhanh lên."

"Được."

Hai người không do dự nữa, cởi áo trên người ra, hy vọng có thể buộc chặt một chút.

Mấy phút sau, Lâm Dật và Đào Thành buộc thi thể lên trên người mình, lại đeo thiết bị leo núi điện từ và rời tàu.

Khi ba người Khương Thanh nhìn thấy hai thi thể đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Bọn họ hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, giống như bị sấm sét giữa trời quang, lại giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, cả người tê dại, không thể động đậy.

"Sao… sao có thể như vậy..." Khương Thanh thất thanh nói.

"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, nhanh chóng lái thuyền trở về, gặp Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt."

"Biết rồi." Nam thành viên Vương Dũng nói.

Tiếng động cơ vang lên, hai bên thân thuyền đẩy ra bọt nước.

Bầu không khí trên thuyền nặng nề, không có ai nói chuyện.

Bọn họ kinh ngạc và khiếp sợ đến mức không thở nổi.

Tiếng tàu chở hàng xa dần, có thể nhìn thấy Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đang lái du thuyền cỡ nhỏ về phía Lâm Dật.

Mà Đào Thành đã thông báo trước với các cô là nhiệm vụ thất bại.

"Đưa người lên!" Khưu Vũ Lạc nói.

Nửa giờ sau, ai nấy đều trở lại trên thuyền.

Bầu không khí đầy áp lực vẫn chưa tiêu tan.

Đây là sự thật mà Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt không có cách nào tiếp nhận được.

"Lâm Dật, cậu từng làm bác sĩ, chắc hẳn khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp hơn chúng tôi, cậu kiểm tra một chút đi." Ninh Triệt khẽ nói.

Lâm Dật ngập ngừng một lát: “Mọi người thật sự muốn nghe sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1133.
Bình Luận (0)
Comment