Ngay đúng lúc Kỷ Khuynh Nhan đang rất tự mãn, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thân thể Kỷ Khuynh Nhan thoán rùng mình một cái, cô đột nhiên quay lại nhìn thấy Lâm Dật đứng ở phía sau, đang nhìn cô mỉm cười.
"Anh, không phải anh đang ở trong Cửu Châu Các sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Lâm Dật ho nhẹ một tiếng, "Chúng ta nói về son môi hương xoài đi."
Hiển nhiên Kỷ Khuynh Nhan còn chưa kịp phản ứng, còn đang ngẩn người, cũng không để ý Lâm Dật đang nói cái gì.
"Anh, anh cũng quá nhanh rồi."
"Ừm ... Kỷ tổng đừng nói như vậy, thật xui xẻo."
“Em hiểu rồi, là anh gài bẫy em.” Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói: “Anh vốn không có ở nhà, đã ở khách sạn sẵn rồi.”
“Anh không có gài bẫy em.” Lâm Dật cười nói: “Người nói anh đang ở Cửu Châu Các là em, không phải anh tự nói.”
"Hừ, anh chỉ biết bắt nạt người ta."
Lâm Dật không tiếp lời của Kỷ Khuynh Nhan, anh nhìn xung quanh, "Anh có thể giúp đỡ chỗ nào không?"
"Không cần, đã đủ nhân lực rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói, "Anh chỉ cần tìm một chỗ ngồi. Sau khi họp báo kết thúc, sẽ có một cuộc họp trao đổi chuyên ngành nhỏ. Anh có thể phải đợi thêm một chút nữa."
Đối với Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật không cần làm gì cả, chỉ cần anh ở đây.
Điều này sẽ làm cho cô cảm thấy thoải mái.
"Em làm việc của mình đi, anh tự tìm một chỗ ngồi, có chỗ nào cần anh giúp nhớ gọi điện thoại cho anh."
"Được."
"Khoang đã này, chúng ta có nên quan tâm đến vấn đề son môi không?"
Mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng, như quả đào chín.
"Anh muốn chết sao, nhiều người như vậy, chờ họp báo kết thúc đi."
Lâm Dật nở nụ cười, "Được rồi, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian."
"Anh lưu manh, chỉ biết nghĩ cách lợi dụng em."
Sau đó Lâm Dật tìm một góc để ngồi xuống, có không ít những vị khách nữ ngồi ở hàng sau nhìn Lâm Dật với ánh mắt rạng rỡ.
"Người đàn ông này là ai vậy? Anh ta đẹp trai quá."
"Không, tôi không thể nhịn được nữa."
"Cô vừa sinh con thứ hai, vết mổ vẫn còn chưa bình phục. Cô có thể dè dặt hơn được không?"
Lâm Dật an tâm ngồi xuống, không để ý tới suy nghĩ của người khác.
Không quá vài phút, Vương Oánh thần thần bí bí đi đến.
"Vừa rồi chị nhìn thấy em và Kỷ tổng cùng nhau nói chuyện cười đùa rất thân mật, hai người có chuyện gì đó đúng không?"
“Chúng em thì có thể có chuyện gì?” Lâm Dật cười nói, “Chị nghĩ nhiều quá rồi.”
“Có gì đó không đúng.” Vương Oánh nói: “Với dung mạo và khí chất của Kỷ tổng, nếu em có thể theo đuổi được cô ấy thì đó nhất định chính là phúc phần của em”
"Dù sao cũng đều là phụ nữ. Chị Oánh, chị không ghen tị sao?"
"Căn bản là không cùng đẳng cấp. Có gì mà ghen tị." Vương Oánh nói: "Giống như em sẽ ghen tị khi nhìn thấy những phú nhị đại giàu có hơn mình, nhưng em sẽ không ghen tị khi sếp giàu có hơn em. Đó là sự thật."
Lâm Dật nở nụ cười, xem ra đây là sự thật.
"Gần đây em làm gì vậy? Em vẫn chạy Didi à?" Vương Oánh thản nhiên hỏi.
"Tài xế Didi làm quá mệt mỏi. Em đã tìm được một công việc ở trường đại học để giết thời gian."
“Được rồi, tiểu Dật, em đã nháo tới tận trường đại học rồi à.” Vương Oánh cười ha hả nói.
"Cuộc sống phải tung hoành lăn lộn mới có nhiều trải nghiệm, giống như chị chỉ làm mãi một công việc không có gì thú vị cả."
“Lời này cũng hợp lý.” Vương Oánh nhìn xung quanh và nói nhỏ: “Nhân tiện, em có thời gian vào tối mai không?
"Ừ có, sao vậy."
"Thư bổ nhiệm của chị đã được gửi xuống, cũng thật tình cờ là tối nay chồng chị đi công tác, chị sẽ mời em đi ăn tối."
Lâm Dật ngây người bật cười, đúng là việc này phải hạ thấp giọng nói, nếu như để người khác nghe được, sẽ dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.
"Được rồi, ngày mai chị gọi điện thoại cho em."
“Được rồi, quyết định như vậy đi.” Vương Oánh nói: “Chị đi trước có việc, không ở đây trò chuyện với em nữa.”
"Được."
Sau khi Vương Oánh rời đi, những người phụ nữ ngồi cách đó không xa thấp giọng bàn luận.
"Không phải chứ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại làm tài xế Didi sao?"
"Không phải chỉ là trước kia thôi sao, bây giờ đang làm việc tại trường dại học."
"Như vậy không có thể diện cho lắm, bất quá bao nuôi làm tình nhân cũng được."
Không lâu sau, buổi họp báo bắt đầu.
Nội dung chính của buổi họp báo là về các dự án mới của tập đoàn Triều Dương.
Đây cũng là thông lệ của Tập đoàn Triều Dương, mỗi khi ra mắt dự án mới đều sẽ tổ chức họp báo như vậy để tạo thế cho dự án mới.
Về nội dung của họp báo, Lâm Dật không có hứng thú nghe, anh cầm điện thoại di động chuẩn bị chơi game giết thời gian.
Nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu anh.
[Hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trở thành phó hiệu trưởng danh dự của trường Đại học Sư Phạm Trung Hải, được thưởng 20.000 điểm thông thạo.]
[Trình độ chuyên môn: 60%, khen thưởng cao ốc Song Tử]
Lâm Dật suy nghĩ vài giây sau khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong đầu, liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Giấy bổ nhiệm vào buổi sáng, anh đã ký xong.
Nhưng chưa được Phòng giáo dục đóng dấu nên hồ sơ, chứng chỉ không có giá trị.
Anh ước chừng rằng Triệu Kỳ đã gửi các tài liệu và chứng chỉ đến Phòng giáo dục để đóng dấu, và bây giờ anh đã trở thành phó hiệu trưởng danh dự của trường Đại học Sư Phạm.
Nhưng bây giờ, Lâm Dật không còn muốn để ý đến những thứ như vậy nữa.
Bởi vì phần thưởng của hệ thống là cao ốc Song Tử!
Phần thưởng hậu hĩnh như vậy khiến Lâm Dật có chút không thể tin vào mắt mình.
Anh đã từng xem một số thông tin về cao ốc Song Tử trên bản tin tức trước đây, người ta nói rằng đó là một công trình kiến trúc mang tính bước ngoặt lớn của Trung Hải, và nó hoàn toàn không phải là bất động sản thông thường.
Còn những thông tin khác, Lâm Dật không biết nhiều.
Lâm Dật mở Baidu trên điện thoại di động kiểm tra thông tin về cao ốc Song Tử.
Sau khi xem qua, anh cảm thấy rất sốc khi biết những thông tin đó.
Cao ốc Song Tử là công trình mới hoàn thành, không có gì khác biệt về hình thức giữa hai tòa cao ốc, gần như giống nhau.
Chiều cao tổng thể của hai tòa nhà là 632 mét, rộng tới 119 tầng và tổng chi phí lên tới 148 triệu nhân dân tệ!
Nhưng cùng với việc hoàn thành cao ốc Song Tử, tòa nhà mang tính bước ngoặt này cũng đã thay thế Trung tâm Tài chính Trung Hải, trở thành tòa nhà cao nhất ở Trung Hải!
Nhìn thấy thông tin này, Lâm Dật cảm thấy kinh ngạc vô cùng!
Anh không ngờ tòa nhà mới hoàn thành này lại trở thành sản nghiệp của mình!
Hệ thống thực sự ngày càng rộng rãi hơn.
Ngay sau đó, Lâm Dật nhận được một cuộc gọi không quen thuộc trên điện thoại di động của mình, nếu không có gì thay đổi, chắc chắn người gọi đến chính là muốn thông báo cho mình việc nhận cao ốc Song Tử.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải là ngài Lâm Dật không?"
"Là tôi đây."
"Tôi là La Vạn, phó giám đốc tập đoàn Viễn Đông. Ngài vừa mua tòa cao ốc Song Tử do chúng tôi phát triển. Khi nào thì ngài tiện qua đây làm thủ tục?", La Vạn lịch sự nói.
"Nếu ngài không có thời gian đến đây, chúng tôi có thể cử người đến đó."
"Không cần, tôi sẽ đến đó vào ngày mai."
"Được rồi, chín giờ sáng mai có được không?"
"Được."
"Được rồi, hẹn gặp ngài vào chín giờ sáng mai."
Sau một hồi thương lượng, Lâm Dật cúp điện thoại, trong lòng đã tính toán được sự hữu dụng của cao ốc Song Tử.
Lâm Dật một tay chống đầu, anh cảm giác thấy tòa cao ốc Song Tử này đến thật đúng lúc.
Bây giờ anh sở hữu càng ngày càng nhiều sản nghiệp, cần thành lập công ty, tích hợp các ngành này lại với nhau, sau đó đặt văn phòng hành chính trong một tòa nhà.
Nếu không, tất cả sẽ chiến đấu riêng lẻ, sẽ không còn gì thú vị.
Và tòa cao ốc Song Tử này sẽ là điểm khởi đầu cho đế chế thương nghiệp của anh!
Sau khi nghĩ xong những điều này, Lâm Dật lại nhìn tiến độ của công việc trong hệ thống.
Trong ba ngày qua, mức độ hoàn thành công việc đã đạt 60%, đã sắp có thể mở trước công việc mới.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật háo hức vô cùng, cũng không biết chức nghiệp tiếp theo mình sẽ trải qua như thế nào.
------
Dịch: MBMH Translate