Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 113 - Chương 111. Cho Anh Nếm Thử Son Môi Hương Xoài

Chương 111. Cho Anh Nếm Thử Son Môi Hương Xoài
Chương 111. Cho Anh Nếm Thử Son Môi Hương Xoài

Suy nghĩ hồi lâu, cả hai người cũng không nghĩ ra cách hay.

“Chúng ta đừng chỉ ở đây lo lắng xuông nữa, chúng ta đi tìm chị Tô đi.” Tống Giai lên tiếng đề nghị.

"Đi thôi."

Cả hai cùng nhau đứng dậy và đến văn phòng của Tô Cách.

Trước bàn làm việc của Tô Cách có bày hai cái chai rỗng Nước Uống Cho Quý Bà, còn Tô Cách thì đang cầm điện thoại di động ở trong thế giới nông dược đại sát tứ phương.

Với thành tích 1-8-1 mạnh mẽ xếp đầu bảng.

“Khi hai người bước vào tại sao lại không gõ cửa, dọa tôi sợ chết mất”, Tô Cách nói.

Cả hai người họ đều biết về bí mật Tô Cách nghiện chơi game online nên khi thấy cảnh đó cũng không mấy ngạc nhiên.

"Chị Tô, đừng chơi nữa, Lâm Dật đã đi lâu như vậy rồi, cầu xin chị giúp đỡ."

“Vừa rồi chị đã suy nghĩ cẩn thận.” Tô Cách nói

"Chuyện này chị xen vào cũng vô dụng. Chị chỉ có thể đợi Lâm Dật trở về và xem kết quả sự việc, sau đó sẽ gọi Hiệu trưởng Triệu đến can thiệp xem có thể hòa hoãn được hay không."

"Hiệu trưởng Triệu, ngài đến rồi."

Khi ba người họ đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài có người chào hiệu trưởng Triệu.

Tô Cách sửng sốt, trong ba hiệu trưởng của trường, chỉ có một hiệu trưởng họ Triệu.

Hơn nữa, hiệu trưởng Triệu Kỳ vẫn luôn là một người bận rộn rất ít khi xuất hiện, trừ phi là trường tổ chức đại hội, nếu không thì rất khó nhìn thấy ngài ấy.

Tại sao hôm nay ngài ấy lại đến văn phòng Uỷ ban Đoàn trường?

Tô Cách đặt điện thoại di động xuống bỏ qua trò chơi, cùng Tống Giai và Thạch Lị bước ra ngoài.

Khi ba người bọn họ đi ra, nhìn thấy Lâm Dật thật sự đang đứng bên cạnh Triệu Kỳ, bọn họ lập tức kinh ngạc.

Lâm Dật không phải đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng Lý sao, sao lại cùng hiệu trưởng Triệu trở về?

“Đừng căng thẳng, tôi đang đi trên đường thì gặp thầy giáo Lâm, vì vậy tôi mới cùng thầy ấy đi qua xem một chút.” Triệu Kỳ cười nói.

Tô Cách thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng ủy ban đoàn trường đã xảy ra chuyện.

“Hoan nghênh hiệu trưởng Triệu đến văn phòng Ủy ban Đoàn chỉ đạo công tác.” Tô Cách lễ phép chào hỏi.

Triệu Kỳ xua tay, "Tôi không đến để nói chuyện công tác, tôi có chuyện khác muốn nói ở đây."

Tô Cách và những người khác đứng im tại chỗ, chờ Triệu Kỳ nói.

"Lý Đức Điền và Giao Gia Tuấn đã bị tôi cho thôi việc. Tôi sẽ chuẩn bị một buổi thông báo sau để nói với các giảng viên và nhân viên khác của trường."

"Cái gì!"

"Phó hiệu trưởng Lý và Giao Gia Tuấn đều đã bị sa thải!"

Ngay sau khi những lời này được phát ra, cằm của mọi người đều suýt rơi xuống.

"Đúng vậy, trong nhiệm kỳ của mình, cả hai người bọn họ đều có những hành vi bất chính nghiêm trọng, tham nhũng và gian lận trong giảng dạy. Một con sâu mọt như thế này không được ở lại trường Đại học chúng ta."

Tô Cách thậm chí mất khả năng suy nghĩ.

Không phải Lâm Dật mới là người sẽ bị sa thải sao? Cuối cùng, những người bị sa thải lại trở thành Lý Đức Điền và Giao Gia Tuấn?

Lâm Dật đã dùng thủ đoạn gì để đánh đổ hai người này?

"Tôi đã hiểu, tôi đã hiểu ý của Hiệu trưởng Triệu, tôi sẽ chuẩn bị đưa ra thông báo ngay bây giờ."

"Ngoài ra, nhìn vào thành tích xuất sắc của thầy giáo Lâm trong thời gian sau khi được nhậm chức, để thầy ấy làm thư ký của ủy ban liên đoàn trường, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.”

Khi nghe tới đây trái tim của Tô Cách giật nảy, "Hiệu trưởng Triệu, ý ngài là gì?"

"Giao chức vụ phó chủ nhiệm Ủy ban cho thầy giáo Lâm làm đi. Hai người chung một văn phòng, cũng thuận tiện cho công việc sau này."

"Để Lâm Dật làm phó chủ nhiệm?"

Tô Cách và những người khác trong văn phòng không thể tin vào tai mình.

Anh ta mới đến có mấy ngày, đã để anh ta làm phó chủ nhiệm?

Đầu tiên là đem Lý Đức Điền và Giao Gia Tuấn cách chức sa thải, sau đó là muốn đề bạt Lâm Dật thăng chức trở thành phó chủ nhiệm của Ủy ban.

Hai người này có thực hiện bất kỳ giao dịch nào mà không thể để người khác biết không?

“Đúng vậy.” Triệu Kỳ nói: “Đi thu xếp việc này đi.”

"Biết, tôi đã biết."

Sau khi phân phó công việc xong, Triệu Kỳ chắp hai tay sau lưng rời đi, chỉ để lại những gương mặt ngơ ngác.

"Thầy giáo Lâm, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi người đều nói rằng chính anh mới là người bị đuổi việc. Tại sao bây giờ lại trở thành Lý Đức Điền và Giao Gia Tuấn bị đuổi chứ?", Lý Hưng Bang tò mò hỏi.

"Anh Lý, nhìn xem anh đang hỏi gì kìa, như thể anh đang mong muốn tôi rời đi vậy."

"Không, không có, ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ là có chút tò mò thôi."

“Cũng không có gì phải tò mò.” Lâm Dật lảng tránh nói: “Hiệu trưởng Triệu đã minh oan cho tôi. Đơn giản vậy thôi.”

"Thì ra là như vậy." Lý Hưng Bang cười to nói,"Từ nay về sau tôi không thể gọi anh là thầy giáo Lâm nữa, tôi phải gọi là phó chủ nhiệm Lâm."

"Anh Lý, xin anh đừng lấy tôi ra trêu đùa như vậy. Vẫn là thầy giáo Lâm dễ nghe hơn. Tôi không có tiếng nói lớn như những người khác, cho nên không cần phải gọi tôi là chủ nhiệm."

Tô Cách đứng ở một bên nghe vậy trên trán hiện đầy những vạch đen, điều này có nghĩa là gì?

Anh ta đang nói cô có tiếng nói lớn sao?

Nhưng hiện tại Tô Cách không còn muốn truy cứu những điều này nữa.

Cô sẽ ở cùng một văn phòng với anh ta trong tương lai, cô phải làm sao đây?

Cô làm sao có thể lén lút chơi trò chơi nữa?

Thật phiền toái!

Vào buổi trưa, Lâm Dật trở về Cửu Châu Các và lái chiếc Koenigsegg mới mua đi ra ngoài.

Việc lái chiếc xe FAW tham gia buổi họp báo của Kỷ Khuynh Nhan vào buổi chiều có chút không thích hợp.

Sau khi đổi xe, Lâm Dật đến khách sạn Bán Đảo, trước tiên ăn trưa đơn giản, sau đó ngủ một chút, chờ buổi họp báo buổi chiều bắt đầu.

Vào lúc này, Vương Thiên Long gọi tất cả các quản lý điều hành khách sạn đến văn phòng và nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Về buổi họp báo hôm nay, trước đây tôi cũng đã nói với các người rồi. Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương là bạn thân của ông chủ chúng ta. Vì vậy các người hãy thông báo xuống dưới ngay cho tôi, hãy nói với những người dưới quyền rằng bọn họ phải giả vờ không quen biết với ông chủ. Nhớ cho kĩ, nếu các người làm cản trở việc tán gái của ông chủ, thì các người hãy cuốn gói xéo đi cho tôi"

"Tôi đã biết quản lý Vương!"

Sau khi nói chuyện xong, các quảng lý điều hành khách sạn lần lượt rời khỏi phòng họp, chuẩn bị truyền đạt nội dung cuộc họp xuống dưới.

Tất cả mục tiêu của ngày hôm nay chính là việc tán gái của ông chủ, còn những việc khác chỉ là bổ sung.

Reng reng reng ----

Lâm Dật đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh cầm lên thì thấy là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.

“Làm sao vậy?” Lâm Dật ngạc nhiên hỏi.

"Tại sao anh vẫn còn ngủ? Mười phút nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu đó." Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói.

"Đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay."

"Ý em là, dù sao cũng đã đến muộn. Anh đến trễ một lúc nữa cũng không sao đâu. Trên đường lái xe cẩn thận và chú ý an toàn."

"Anh sẽ không đến muộn, hai phút nữa anh sẽ đến."

Nói xong, Lâm Dật đã bước ra khỏi phòng tổng thống và đi về phía thang máy.

“Anh đừng khoát lác nữa, anh nghĩ anh là siêu nhân sao, làm sao anh có thể tới đây trong hai phút nữa.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói:

"Khoảng cách giữa Cửu Châu Các và khách sạn Bán Đảo là hơn 20 km. Dù anh có là siêu nhân, anh cũng không thể đến đây nhanh như vậy."

"Vậy nếu anh có thể thì sao?"

“Khoang, nếu anh có thể đến đây trong vòng hai phút nữa, em sẽ cho anh nếm thử son môi hương xoài, như thế nào.” Kỷ Khuynh Nhan tinh nghịch nói.

Trước đây có rất nhiều lần cô vì tùy tiện đánh cược mà bị Lâm Dật dụ dỗ.

Nhưng lần này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, Lâm Dật không thể bay, làm sao có thể tới đây trong vòng hai phút với một đoạn đường dài như vậy.

Nếu có thể, hẳn là Newton sẽ bật nắp quan tài sống lại.

"Em quay đầu nhìn lại đi.” Lâm Dật cười nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 111.
Bình Luận (0)
Comment