"Cậu chờ đã!" Thẩm Thục Nghi từ phía sau gọi Lâm Dật lại: “Bây giờ tôi bố trí người đi qua với cậu, cậu từng qua đó một mình."
Bây giờ, Thẩm Thục Nghi không muốn để ý tới chuyện gì khác.
Nhưng chắc chắn phải bảo đảm an toàn cho Lâm Dật!
Bất kể là xuất phát từ góc độ nào, đây cũng là chuyện mình nên làm.
Trong nửa giờ sau đó, Thẩm Thục Nghi vẫn luôn gọi điện thoại. Lâm Dật cũng không biết bà ta liên lạc với ai, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều là nhân vật có máu mặt, bằng không bà ta cũng không thể lấy thân thận mợ cả nhà họ Lương để nói với người khác.
Khoảng hơn một giờ sau, hai người một nam một nữ lần lượt đi tới văn phòng Thẩm Thục Nghi.
Hai người đều hơn bốn mươi tuổi, đều có khí chất tao nhã, hướng nội.
"Nào Lâm Dật, tôi giới thiệu với cậu."
Thẩm Thục Nghi nhìn về phía người đàn ông trung niên nói:
"Người này chính là Vương Hàn Sơn lãnh đạo Bộ thương mại, cậu gọi ông ấy chủ nhiệm Vương là được rồi. Người này chính là Triệu Hà của bộ ngoại giao, gọi chủ nhiệm Triệu là được."
"Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Triệu."
Lâm Dật đều bắt tay chào hỏi bọn họ.
"Cậu không cần khách sáo như vậy, đều là người của mình, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng không thể đứng nhìn." Vương Hàn Sơn nói:
"Nếu không nghiêm túc xử lý chuyện này, chúng tôi sẽ không có cách nào tiếp nhận."
"Vậy chúng ta lên đường ngay thôi, tranh thủ xử lý chuyện này cho xong."
"Được."
Trước khi đi, Thẩm Thục Nghi kéo hai người lại dặn dò vài câu, sau đó mới tiễn bọn họ xuống dưới tầng.
Bọn họ lái xe đến sân bay, ba người bắt đầu đi theo lối đi thương mại lên máy bay.
Nhưng lần này bọn họ không phải ngồi chiếc Gulfstream G650 của Lâm Dật, mà là máy bay riêng của lãnh đạo.
Từ trên điểm này, cũng có thể nhìn ra tính chất của chuyến đi lần này chính là một cuộc đàm phán của chính phủ.
Sau khi lên máy bay, Lâm Dật gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, kể sơ qua cho cô nghe về mọi chuyện đã xảy ra.
Mà Kỷ Khuynh Nhan cũng đoán được Lâm Dật sẽ ưu tiên xử lý chuyện này trước, nhiều lần căn dặn anh phải chú ý tới an toàn của mình, sau đó mới cúp máy.
"Lâm Dật, cậu tới đây."
Sau khi máy bay cất cánh, Vương Hàn Sơn gọi.
"Sao vậy?"
"Cho dù lần này chúng tôi đi cùng cậu nhưng chuyến đi lần này là giao lưu từ phía chính phủ, cậu tốt nhất không nên dùng năng lực cá nhân của mình để giải quyết chuyện này, bởi vì chuyện này không nghiêm trọng như chúng ta tưởng, cậu cũng không cần quá lo lắng cho an toàn của cô ấy."
"Tôi biết, cả chuyến đi sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Vương và chủ nhiệm Triệu."
"Cậu có thể nghĩ vậy thì tốt nhất, nói chung đừng kích động, rất nhiều chuyện đều phải dùng lý lẽ để giải quyết, phía bên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giải quyết vấn đề nhanh nhất."
"Được, làm phiền hai vị rồi."
Mặc dù Lâm Dật chỉ là một doanh nhân, nhưng khi Vương Hàn Sơn và Triệu Hà ở trước mặt anh vẫn đặc biệt khách sáo.
Nói riêng về thân phận của hai bên, anh tất nhiên thấp hơn một cấp, nhưng phía sau anh còn có nhà họ Lương, điều này có vẻ rất đặc biệt.
Hơn mười giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Francisco nước Mỹ, bởi vì đây là một cuộc đàm phán thương mại, cho nên nhân viên phía chính quyền địa phương đã chờ sẵn ở đây từ lâu để đón tiếp Vương Hàn Sơn và Triệu Hà đến.
Ngoài ra, Vương Hàn Sơn cũng nhấn mạnh giới thiệu về thân phận của Lâm Dật.
Biết được thân phận của Lâm Dật, Joseph - thị trưởng San Francisco rất chủ động giơ tay ra giống như người bạn cũ, không nhìn ra chút lòng dạ.
Chỉ là mấy cán bộ phía sau ông ta châu đầu ghé tai thảo luận vài câu, sau đó nhiều lần quan sát Lâm Dật. Bởi vì người này rất có thể là nhân vật quan trọng trong cuộc đàm phán sắp tới, cho nên bọn họ vẫn phải nghiêm túc đối xử.
Sau khi xuống máy bay, một đám người đi tới tòa nhà hành chính của thành phố San Francisco.
"Ngài Vương, bà Triệu, anh Lâm, rất vui vì các người có thể tới San Francisco, tôi cũng hy vọng chuyện này có thể được giải quyết hòa bình." Joseph nói chuyện rất khách sáo.
"Chúng tôi cũng qua đây với mong muốn như vậy, cũng không hy vọng chuyện nhỏ này sẽ ảnh hưởng tới tình hữu nghị của hai nước chúng ta."
"Anh nói không sai, nhưng ba tháng trước, công ty Bán Dẫn Khoa Vinh do cô Điền Nghiên quản lý đã mua linh kiện quan trọng của bán dẫn với số lượng lớn, sau đó vận chuyển đến Hoa Hạ, điều này là ngang nhiên vi phạm quy định của Bộ thương mại chúng tôi, cho nên chúng tôi mới tăng cường kiểm soát đối với cô ấy. Một loạt chuyện này đều là hợp lý hợp pháp."
"Nhưng theo tôi được biết, Bán Dẫn Khoa Vinh là do chủ tịch Intel Andy More sáng lập chính, cô Điền không có liên quan gì."
"Không không không, Andy Moore chỉ bị cô ta mê hoặc thôi, cho nên việc này đều do cô ta làm, hơn nữa chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, anh phải tin tưởng chúng tôi."
"Nhưng hành động như vậy hoàn toàn gây trở ngại cho việc buôn bán qua lại giữa hai nước, điều này không phải là chuyện tốt cho cả hai bên."
Joseph nhún vai với vẻ mặt khoa trương.
"Tôi chỉ đang bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của chúng tôi, cũng không thấy có chỗ nào sai."
Lâm Dật giơ một tay đỡ đầu, vẻ mặt vô cảm.
Joseph nói chuyện, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn về cảm giác ưu việt của bản thân.
Còn thiếu viết mấy chữ xem thường ở trên mặt mình.
Ngược lại, Lâm Dật nhìn những người khác, vẻ mặt những người tham dự đều rất thỏai mái, không có vẻ gì nghiêm túc, thậm chí còn có người đang châu đầu ghé tai nói chuyện giống như chỉ tới tham dự cho có.
Vương Hàn Sơn và Triệu Hà đều là người thông minh.
Bọn họ cũng biết tình thế bây giờ rất bị động, nhưng nếu làm ầm ĩ chuyện này, truyền thông trong nước sẽ biết được, bên mình ngoại trừ cố gắng tranh thủ thì không có lựa chọn nào khác.
"Nhưng sáng chế Bán Dẫn Khoa Vinh mua linh kiện bán dẫn chính cũng không phải tới từ nước Mỹ, lẽ nào điều này cũng phải hạn chế sao?" Vương Hàn Sơn mỉm cười nói:
"Ngoài ra, theo con đường pháp luật mà tôi tìm hiểu, bộ thương mại nước Mỹ hình như không công khai tuyên bố phải hạn chế xuất khẩu những linh kiện bán dẫn này, hành vi bắt người và hạn chế đi lại của các anh là hoàn toàn không có lý do."
Xét về nghệ thuật nói chuyện, người Hoa Hạ là tổ tông của cả thế giới, dựa vào IQ của Joseph thật sự không có cách nào đấu lại anh ta trên phương diện này, chỉ cần nắm bắt được một chỗ sơ hở lại không dễ dàng buông tha.
Mà anh ta cũng đang hỏi Joseph về vấn đề này.
Bởi vì Bộ thương vụ quả thật không quy định rõ ràng mà âm thầm ra lệnh.
Như vậy mới có thể làm cho người ở bên ngoài thấy đây là một đất nước tự do dân chủ.
Cho dù mọi người đều biết hành vi đáng ghê tởm của bọn họ, nhưng không muốn vén tấm màn đã giữ trên trăm năm này.
"Ngài Vương, ngài là người Hoa Hạ nên không hiểu rõ pháp luật nước Mỹ bằng tôi. Chúng tôi có quy định về phương diện này." Joseph trả lời mơ hồ cho qua.
"Cho dù chúng tôi không truy cứu, trong những linh kiện chính của nước khác vẫn có rất nhiều sản phẩm của nước Mỹ bị vận chuyển đến Hoa Hạ, cho nên tôi cảm thấy cách làm của chúng tôi là hoàn toàn hợp tình hợp lý."
Vương Hàn Sơn và Triệu Hà liếc nhìn nhau, cảm giác đối phương chính là ở bình sứt không sợ mẻ, dựa vào thực lực bản thân, một chút đạo lý không đều không nói.
"Chúng ta đây nên làm ra nhượng bộ thế nào, các người mới không truy cứu chuyện này?" Vương Hàn Sơn hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate