Lâm Dật mở hai tay ra, ôm lấy Điền Nghiên.
"Bị dọa phát sợ, khổ cực cô rồi."
Nếu như chuyện như vậy xảy ra ở trong nước, Điền Nghiên thật sự sẽ không sợ sệt gì. Nhưng nơi này là nước Mỹ, những người này đều là không nói đạo lý, cho nên trong lòng cô ấy sợ hãi và lo lắng là điều có thể hiểu được.
Cho dù cô ấy là giám đốc điều hành của tập đoàn Lăng Vân, nhưng sau giờ làm việc cô ấy vẫn là một người phụ nữ bình thường.
Gặp phải chuyện như vậy, tự nhiên sẽ căng thẳng và bất lực.
"Ban đầu tôi thực sự sợ hãi, không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy, một chút đạo lý cũng không nói. Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt, tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ tới đón tôi sau khi biết tin tức. Từ lúc đó về sau, tôi không còn sợ hãi nữa."
"Nghĩ như vậy là được rồi, chỉ cần là người của tôi, người khác sẽ không thể chạm vào được."
Hô ~~
Điền Nghiên hít một hơi sâu, "Tuy rằng hai chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Nhưng anh nói những lời này, khiến cho tôi có loại cảm giác yêu đương vậy."
"Coi như là ông chủ phát phúc lợi cho cô đi, có thể ở trong lòng tự sướng một chút."
"Không được, tự sướng quá vô vị rồi, càng nghĩ càng thèm."
"Được rồi, đứng đắn một chút, nơi này là cửa đại sứ quán, nơi trang nghiêm như vậy không thích hợp ăn nói linh tinh."
Hai người tách ra, Lâm Dật đưa Điền Nghiên tiến vào.
Mà lúc này đây, Vương Hàn Sơn với Triệu Hà cũng đi ra, chủ động bắt tay với Điền Nghiên.
"Khổ cực cho cô rồi."
"Không khổ cực, đây đều chuyện chúng ta nên làm."
"Đi thôi, đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đến phòng họp, chúng tôi cũng muốn biết ngọn nguồn của chuyện này."
"Được."
Một nhóm bốn người tới phòng họp, bầu không khí tương đối thoải mái.
"Trước tiên nói một chút về tình hình ở bên này." Vương Hàn Sơn mở miệng nói:
"Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tôi hoài nghi các anh hẳn là bị tố cáo. Cho nên trong quá trình mua sắm toàn cầu, các anh có xâm phạm đến lợi ích của những người khác không?"
"Cái này quả thật là không có, tất cả các hành động của chúng tôi đều là hợp lý và hợp pháp. Về các dự án mua sắm thương mại cũng hoàn toàn dựa theo các thủ tục ở đây, cũng không hề xâm phạm lợi ích của bất luận người nào." Điền Nghiên nói:
"Cho nên tôi cảm thấy, trong này có hai loại khả năng."
"Từ từ nói, không cần vội." Triệu Hà nói.
"Loại thứ nhất, có thể là do chính nước Mỹ. Trước đây rất lâu, để hạn chế sự phát triển của Trung Quốc, bọn họ đã bí mật thực hiện một loạt hành động mờ ám. Mà lần này, bọn họ không muốn giả bộ nữa, liền trực tiếp động thủ."
"Có loại khả năng này tồn tại, bọn họ ở trong bóng tối mờ ám, quả thực làm người ta cảm thấy thật trơ trẽn mà." Triệu Hà nói.
"Loại thứ hai, chính là như giám đốc Vương mới vừa nói, có người đã tố cáo chúng tôi. Nhưng tôi cảm thấy người tố cáo chúng tôi không phải từ nước Mỹ. Bởi vì tất cả dự án tôi làm đều rất sạch sẽ, chọn không ra bất kỳ tật xấu nào. Mà nhà tư bản nước Mỹ, cũng sẽ không cùng với tiền đối nghịch, cho nên khả năng tố cáo chúng tôi rất là nhỏ."
"Ý của cô là nói, người tố cáo các cô là đến từ trong nước?"
"Bởi vì tập đoàn Lăng Vân phát triển quá nhanh, động đến vô số người, lại có quá nhiều người ghen tị với ông chủ của chúng tôi, cho nên đã bị người ta tố cáo."
Đùng!
Vương Hàn Sơn tức giận vỗ bàn một cái.
"Quả thực là hồ đồ! Chờ tôi điều tra rõ ràng chuyện này, nhất định phải nghiêm túc xử lý!"
Là lãnh đạo Bộ công thương, xảy ra chuyện như vậy, Vương Hàn Sơn còn tức giận hơn so với Triệu Hà.
Lâm Dật ngồi trên ghế dựa không lên tiếng.
Anh hiểu tâm trạng của Vương Hàn Sơn, nhưng có thể xử lý được hay không, cũng không phải do ông ta có thể quyết định được.
Ở trong nước, người dám tố cáo tập đoàn Lăng Vân, không phải chỉ có lá gan lớn, nếu như không có chút phân lượng, cũng sẽ không có năng lực làm ra chuyện như vậy.
Dù sao thì chuyện của công ty chi nhánh bên Mỹ cũng rất bí mật, thêm vào Thẩm Thục Nghi thì cũng chỉ có sáu người biết.
Nếu như không có bối cảnh mạnh mẽ, muốn tra được những chuyện này là không thể nào.
Cho nên, với thân phận của Vương Hàn Sơn, thật sự rất khó để xử lý chuyện này, trừ phi người đứng đầu của bọn họ đứng ra.
"Giám đốc Vương nguôi giận, bây giờ không phải là lúc để tức giận."
Điền Nghiên cười nói, cố gắng tạo ấn tượng tốt với Vương Hàn Sơn. Dù sao cũng là lãnh đạo phụ trách thương vụ, mối quan hệ này vẫn còn cần kết giao.
"Tiểu Điền nói có đạo lý, nhiệm vụ trước mắt là đem chuyện bên này đều xử lý tốt. Về chuyện người tố giác, cứ từ từ quay lại điều tra là được. Nhất định phải cho tập đoàn Lăng Vân một lời giải thích, không có khả năng để một doanh nghiệp quốc gia bị hàm oan như vậy được."
Những lời mà Triệu Hà nói, chính là muốn nói cho Lâm Dật nghe.
Nếu như nói chính xác hơn, thật ra là nói cho Thẩm Thục Nghi, dù sao quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, quan hệ tốt với Lương gia đối với mình cũng có lợi.
Vương Hàn Sơn gật đầu, "Nhưng quá trình đàm phán tiếp theo không phải là vấn đề lớn, người đều đã trở về, quyền chủ động liền ở trên tay của chúng ta."
"Vậy trước tiên như này, bất kể nói thế nào, cũng coi như là vấn đề đã được giải quyết tốt đẹp rồi, đây chính là trong cái rủi có cái may rồi." Triệu Hà nói.
"Đúng vậy." Vương Hàn Sơn đứng dậy nói:
"Đi thôi, đi ăn chút gì trước, Điền tổng cũng quay về rồi, vừa vặn xóa tan nỗi sợ của cô ấy, tôi cùng với Lâm tổng muốn uống chút, coi như là chúc mừng."
"Không thành vấn đề."
Sau khi cơm nước xong, đã là hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật chỉnh lý lại quần áo trên người, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh định làm gì?"
"Ra ngoài làm ít chuyện, một lúc nữa sẽ về, cô ở đây không nên chạy loạn."
Lâm Dật biết đức tính của người Mỹ, nói không chắc lúc nào liền sẽ hối hận với quyết định của mình làm.
Nhưng chỉ cần Điền Nghiên ở lại chỗ này là có thể an toàn, không ai dám động đến cô ấy, nếu không sẽ kích động tranh chấp giữa hai quốc gia.
"Nhưng lúc này anh đi ra ngoài cũng không an toàn."
"Yên tâm, bọn họ không giữ được tôi, cô cứ yên tâm ở lại đây là được rồi."
Nói xong, Lâm Dật đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, chuẩn bị đi làm chuyện riêng của mình.
Ra cửa, Lâm Dật đi mua một chiếc vali cực lớn, sau đó đến ngân hàng đổi 5 triệu đô la, toàn bộ sau khi làm xong mọi chuyện cũng đã hơn sáu giờ tối.
Khi màn đêm bao phủ toàn bộ San Francisco, Lâm Dật gọi điện thoại cho Joseph.
"Xin chào, xin hỏi anh là ai?"
"Tôi là Lâm Dật, chúng ta lúc ban ngày đã gặp mặt, hẳn không có quên tôi chứ."
"Không có, thời gian đàm phán tiếp theo vẫn chưa được định ra, anh không nên gấp gáp như vậy."
"Tôi muốn nói không phải việc này, tôi muốn gặp mặc anh nói chuyện riêng." Lâm Dật cười nói:
"Hơn nữa tôi con chuẩn bị cho anh một món quà lớn, tôi nghĩ anh nhất định sẽ thích nó."
"Anh có thể tới nhà tôi uống một ly rượu đỏ, tôi cũng muốn nói chuyện với anh về chuyện này."
"Được."
Dựa theo địa chỉ của Joseph cung cấp địa, Lâm Dật đi tới nhà anh ta.
Nhà của anh ta hoàn toàn khác so với những gì Lâm Dật đã tưởng tượng.
Nhà của anh ta cũng không tính là xa hoa, hơn nữa còn có chút lộn xộn, trong nhà trừ anh ta ra, chỉ có một con chó.
Hơn nữa cũng không có đồ dùng cho nữ, các loại dấu hiệu đều cho thấy, ông ta là một ông già sống một mình.
"Vợ chồng tôi đã ly hôn một năm trước, hiện tại tôi ở một mình. Anh muốn nói gì thì nói đi, có thể nói thẳng, không cần lo lắng người khác nghe được."
"Đừng có gấp, nói chuyện chính trước đó, tôi cho anh xem cái này."
Nói xong, Lâm Dật mở vali ra, Joseph trong nháy mắt nhìn thẳng.
------
Dịch: MBMH Translate