Trong ba ngày sau đó, cuộc sống của Lâm Dật có thể được mô tả như là thư giãn thoải mái.
Không giống như Điền Nghiên, cô chỉ có thể ở lại trong đại sứ quán, còn anh được ra ngoài đi dạo, thậm chí còn đi lướt sóng ở bãi biển.
Mà đám người, cũng đúng hẹn chờ lệnh hầu tòa án liên hợp San Francisco.
Vụ kiện sẽ được xét xử sau ba ngày nữa.
Sau khi biết được tin tức này, Lâm Dật đã gọi điện thoại trước cho Joseph.
"Có tiến triển gì không?"
"Có người nguyện ý ra tòa làm chứng, họ nói rằng họ có đủ bằng chứng để chứng minh rằng là chuyện này do các anh làm. Cho nên tòa án liên bang đã chuẩn bị sẵn sàng mở phiên tòa xét xử vụ án này."
"Người kia ở đâu, tôi có thể gặp anh ta một lần không?" Lâm Dật hỏi.
"Cái này hình như là không được, chúng tôi là thông qua điện thoại để liên lạc, anh ta cũng không muốn lộ diện sớm. Nếu như anh muốn gặp anh ta, chỉ có thể đợi đến phiên tòa thôi."
"Được, tôi biết rồi."
Nói đơn giản vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại, sau đó bắt đầu chuẩn bị ra hầu tòa.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, nhưng Lâm Dật lại ít xuất hiện hơn, không đi đâu hết mà chỉ ở trong đại sứ quán. Cho người ta ảo giác rằng anh đã bị hạn chế quyền tự do cá nhân.
Sáng sớm ngày thứ ba, Vương Hàn Sơn với Triệu Hà chủ động tới tìm Lâm Dật.
"Anh có chắc biện pháp này ổn không?"
"Chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, phải thử một lần, đây là cách duy nhất bây giờ."
Đối với Vương Hàn Sơn với Triệu Hà, Lâm Dật không giấu diếm kế hoạch của mình.
Nhưng trong lòng anh, cũng mang theo điểm phòng bị.
Bởi vì anh với Thẩm Thục Nghi đều cảm thấy người đứng sau lưng giở trò ở Trung Quốc nhất định có tai mắt. Cho nên ở một mức độ nào đó, Vương Hàn Sơn với Triệu Hà cũng không đủ để tin tưởng được.
Lâm Dật rất sợ tin tức này sẽ truyền về trong nước, vì vậy anh đã liên lạc trước với Thẩm Thục Nghi, để bà ấy căn dặn Vương Hàn Sơn với Triệu Hà không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Tuy rằng chưa nói đến hậu quả là cái gì, nhưng họ cũng đã làm trong lĩnh vực này nhiều năm, biết rõ chuyện lần này làm có ý nghĩa như thế nào.
Nếu như tin tức để lộ ra, sự nghiệp của mình cũng sẽ kết thúc tại đây.
Trong trò chơi quyền lực này, không có ai sẽ cho bạn cơ hội để thử và mắc sai lầm, đi nhầm bất kỳ một bước nào cũng có thể nói là tai hoạ ngập đầu!
Cho nên hai người vẫn luôn miệng kín như bưng, không để lộ bất kỳ tin tức gì.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Dật với Điền Nghiên mang kính râm với khẩu trang, rồi lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài.
Mà ở nơi đó, Joseph đã sắp xếp xong xe, đưa bọn họ đến tòa án liên bang địa phương.
Tất cả quá trình đều làm đúng theo tiêu chuẩn, cả hai người được đều bị còng tay và ở trong phòng chờ, thẳng cho đến khi được triệu tập.
Tòa án ở Mỹ rất khác so với ở Trung Quốc về phong cách trang trí, mang phong cách hoài cổ mạnh mẽ, nhưng lại có mấy phần trang nghiêm.
Hai người một trước một sau được dẫn tới ghế ngồi bị cáo. Mà ở trong quá trình này, Lâm Dật nhìn thấy một người đàn ông mang khẩu trang, kính râm với mũ ở khái đài nhân chứng, cả khuôn mặt đều được chặn chặt chẽ. Nếu như không phải lộ ra mái tóc đen kia, anh thậm chí cũng không phân rõ được anh ta là người nước nào.
Cùng lúc đó, nhân chứng cũng nhìn thấy Lâm Dật, theo bản năng chỉnh trang lại mũ và khẩu trang của mình lại một chút, nỗ lực đem mình bao vây được kín hơn.
Nhưng cùng lúc, khóe miệng của anh ta cũng lộ ra ý cười, giống như đang giễu cợt.
"Bị cáo Lâm Dật, dựa theo những bằng chứng mà chúng tôi có được, đủ để chứng minh rằng khoa quang vinh Bán Đạo Thể mà anh điều khiển đã mua tổng cộng 48 kiện là đồ cấm thuộc 13 chủng loại trong ba tháng qua và vận chuyển chúng về Trung Quốc. Dựa theo pháp luật ở chỗ chúng tôi, chúng tôi yêu cầu đối với anh tiến hành phán quyết, anh còn có điều gì muốn nói không?"
"Tôi muốn biết các anh có bằng chứng gì?"
"Nhân chứng đã cung cấp một bản sao dữ liệu nhập cảnh, dựa theo cục hải quan Trung Quốc của các anh. 48 kiện hàng anh vận chuyển về trong nước, có ghi chép đầy đủ, đây được coi là bằng chứng tốt nhất."
"Nhưng tôi hoài nghi tính chân thực của phần ghi chép này." Lâm Dật lười biếng nói, thủ đoạn làm rất tốt.
"Tôn tiên sinh, anh có sẵn sàng đảm bảo những gì anh đã nói ra không?" Quan tòa nhìn người đàn ông đeo khẩu trang nói.
"Tôi sẵn sàng, tôi có thể cam đoan với quý tòa, mỗi một câu tôi nói đều là sự thật. Chứng cứ tôi cung cấp cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nếu như đó là sai sự thật, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm về hành động của mình."
Lâm Dật quay đầu lại, nhìn người đàn ông mang khẩu trang.
Giọng điệu của anh ta kiên định và dứt khoát, không có một chút nghi vấn, có thể thấy người đứng sau lưng anh ta là thật muốn đem mình đánh chết.
"Bị cáo Lâm Dật, bị cáo Điền Nghiên, bây giờ các anh có thể bào chữa cho hành vi của mình."
"Không có chỗ nào để bào chữa." Lâm Dật kinh sợ rụt vai, "Cho nên, tôi đều thừa nhận."
"Tôi cũng giống vậy." Điền Nghiên nói.
Có Lâm Dật đứng bên cạnh, Điền Nghiên liền có sức lực, không có chút nào sợ hãi.
"Các anh đã từ bỏ biện hộ cho mình, hiện tại tòa tuyên án, bị cáo Lâm Dật, bị cáo Điền Nghiên bị kết án 28 năm và 16 năm tù tương ứng do vi phạm an ninh quốc gia của Hoa Kỳ."
Nghe được tòa án phán quyết, người đàn ông khẩu trang thở phào nhẹ nhõm.
Không có kết quả nào tốt hơn thế này.
Kết thúc phiên tòa, Lâm Dật và Điền Nghiên được dẫn ra ngoài.
Người đàn ông mang khẩu trang lại chỉnh lý lại khẩu trang và mũ của mình một chút, cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, hai người cảnh sát cao lớn vạm vỡ đi tới trước mặt anh ta.
"Rất xin lỗi Tôn tiên sinh, anh bây giờ vẫn chưa thể rời đi được, anh cần phải đi cùng với chúng tôi một chuyến."
"Tôi đã đưa tất cả bằng chứng cho các anh rồi, còn cần tôi làm cái gì nữa?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ biết là hiện tại phải dẫn anh đi. Nếu như anh có bất kỳ câu hỏi nào, sẽ có người trả lời cho anh sau."
Nói xong, hai tên cảnh sát khóa chặt người đàn ông đeo khẩu trang lại, trước tiên khống chế tự do của anh ta.
"Các anh muốn làm gì? Tôi là tới ra tòa làm chứng, dựa vào cái gì bắt tôi! Mau thả tôi ra!"
Sắc mặt người đàn ông mang khẩu trang hoang mang, anh không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, mình chỉ là tới làm nhân chứng, dựa vào cái gì mà bắt mình chứ?
"Hi vọng anh không giãy giụa, nếu không chúng tôi sẽ dùng tội danh đánh người thi hành công vụ để bắt giữ anh lại."
"Tôi muốn gặp luật sư của tôi, các anh không thể đối xử với tôi như vậy được!"
"Chúng tôi sẽ cho anh cơ hội, nhưng bây giờ anh phải phối hợp với chúng tôi, nếu không tôi liền không khách khí nữa."
Nhìn thấy hai tên cảnh sát kề súng vào eo, người đàn ông đeo khẩu trang không dám nói tiếp nữa, được đưa ra khỏi tòa án một cách gọn gàng, sau đó được đưa lên xe cảnh sát đã đợi ở bên ngoài.
Mới vừa được đưa lên xe cảnh sát, người đàn ông mang khẩu trang vẻ mặt đông cứng lại, bởi vì anh ta ở trên xe nhìn thấy Lâm Dật với Điền Nghiên!
Anh ta vốn dĩ đã không hiểu đang có chuyện gì, hiện tại càng thêm mê hoặc.
Hai người bọn họ đã bị kết án rồi, bất luận xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa, cũng không nên đem mình cùng bọn họ nhốt chung một chiếc xe được?
"Thật là trùng hợp, anh cũng bị bắt." Lâm Dật cười ha hả nói.
"Bọn họ bắt tôi chỉ là hiểu lầm mà thôi, trước tiên cậu vẫn nên là quan tâm đến tình hình hiện tại của mình đi. Dù là cậu hay là tập đoàn Lăng Vân cũng đã xong đời, tôi không hiểu nổi cậu đang cười cái gì chứ."
Leng keng Đương Đương ...
Còng tay trên tay Lâm Dật theo tiếng mà rơi xuống.
"Anh cảm thấy tôi hiện tại, có đủ tư cách để cười không?"
------
Dịch: MBMH Translate