Hình ảnh trước mắt, khiến người đàn ông mang khẩu trang như chết lặng, hai mắt mở lên, đến nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Anh, anh cũng đã bị bắt, là ai nới còng tay ra cho anh!"
"Đã đến lúc này rồi, lẽ nào anh còn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra sao?" Lâm Dật cười nói:
"Từ đầu đến cuối, đây đều là một màn kịch mà thôi, anh còn thật sự cho rằng tôi sẽ bị bắt sao? Tôi có ngu như vậy không?"
Lời nói của Lâm Dật khiến đầu người đàn ông đeo khẩu trang ong ong, sau đó mới nhận ra rằng mình đã bị sập bẫy!
Hoặc là nói, là cả Vương gia, Hàn gia, Triệu gia, đều rơi vào bên trong bẫy của anh ta!
"Cũng đã lúc này rồi, tôi nghĩ cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, để tôi xem thử anh là ai nào."
Lâm Dật kéo xuống hết tất cả trang bị trên người đàn ông, phát hiện là một người đàn ông sắc mặt gầy gò, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, da thịt hơi đen, khóe mắt có nếp nhăn, không hề giống là mặt hàng đơn giản.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì."
Lâm Dật không trực tiếp trả lời, mà là cầm một chiếc hộp màu đen bên cạnh lên, tiện tay mở ra.
Bên trong có ba bình thủy tinh, chứa khoảng mười ml chất lỏng trong suốt.
Ở bên cạnh bình thủy tinh, còn có vài cái ống tiêm.
Động tác của Lâm Dật rất chậm, giống như không có chút nào sốt ruột.
Xé ra đóng gói, ráp ống tiêm với kim tiêm, sau đó cầm lấy một bình thủy tinh, đem chất lỏng bên trong hút vào ống tiêm.
"Tôi là người không thích nói lời vô nghĩa, tôi hỏi anh cái gì anh phải trả lời cái đó."
Sắc mặt của người đàn ông đeo khẩu trang hoàn toàn thay đổi, anh ta biết rõ bên trong là cái thứ gì.
Một khi đã nhiễm thứ này, đời này của mình đều rất khó thoát thân.
Lúc này, Điền Nghiên cầm điện thoại di động, chuẩn bị ghi âm lại cuộc đối thoại của hai người, đây sẽ là chứng cứ rất hữu ích.
"Anh tên là gì."
"Tôn, Tôn Phượng Thần."
"Ai phái anh tới."
"Chuyện này, tôi không thể nói được."
A!
Lâm Dật đứng dậy, túm tóc của Tôn Phượng Thần, đè anh ta ở trên cửa sổ, sau đó đem ống tiêm cắm vào động mạch của anh ta.
"Không, không được!"
Tôn Phượng Thần sợ hãi đến thân thể run rẩy, "Vợ con của tôi ở trong tay bọn họ, bại lộ bí mật này, cả nhà của tôi cũng sẽ phải chết."
"Anh không còn cơ hội lựa chọn nào khác, nếu như anh không phối hợp với tôi, cả nhà các anh cũng sẽ có kết cục giống như anh." Lâm Dật nói:
"Những người đứng phía sau anh không phải người tốt, tôi cũng giống vậy. Hơn nữa tôi so với bọn họ càng tệ hơn. So với chết đi một cách gọn gàng nhanh chóng, nhiễm phải thứ này, hẳn là đáng sợ hơn chứ, đúng không?"
"Không, không được, là Lý Chấn kêu tôi tới đây, là anh ta phái tôi làm chuyện này."
Tôn Phượng Thần không do dự nữa, nói tất cả những gì anh ta biết ra.
Bản thân anh ta không sợ chết, nhưng sợ liên lụy vợ già con trẻ.
Lại như lời anh ta nói, nhiễm phải thứ này, so với chết còn đáng sợ hơn!
"Lý Chấn là ai."
"Anh ta là trợ lý của Hàn Kim Lôi, cũng là tâm phúc của ông ta, toàn quyền phụ trách chuyện này, chính là anh ta phái tôi đến đây, giao tất cả chứng cứ cho tòa án liên bang."
"Hàn Kim Lôi, Hàn Kim Lôi ..."
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu.
"Người tên là Lý Chấn đang ở đâu."
"Anh ta đang ở khách sạn Wyndham ở San Francisco, phòng 1102. Anh ta nói với tôi, sau khi vụ kiện kết thúc thì tới đó tìm anh ta."
Lâm Dật rút ống tiêm ra.
"Thật sự sợ vậy sao, trong này là nước suối thôi."
"Nước?!"
Tôn Phượng Thần thở hổn hển, cảm giác sống sót sau tai nạn, lại bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật sự rất khó chịu.
Lâm Dật cười vứt ống tiêm di, sau đó cùng với Điền Nghiên xuống xe.
"Lâm tiên sinh làm sao bây giờ? Chúng tôi có cần phải thả anh ta đi không?" Cảnh sát trong xe hỏi.
"Tìm một chỗ nhốt lại, sau đó tôi sẽ đưa anh ta đi, nhớ rõ trong khoảng thời gian này, đừng cho anh ta tiếp xúc với bất cứ ai."
Lâm Dật lấy một xấp đô la từ trong túi của mình, có tới một vạn tệ, sau đó đưa tới trên tay cảnh sát.
"Biết phải làm sao không?"
"Biết, biết rồi."
Lâm Dật gật đầu, sau đó nháy mắt ra dấu cho Điền Nghiên, hai người cùng nhau đi ra bãi đậu xe, lên xe của mình, lái xe hướng về khách sạn Wyndham.
...
Lúc này Lý Chấn, đang đứng ở trước cửa sổ lớn sát đất, chờ Tôn Phượng Thần liên hệ với mình.
Lúc này Lý Chấn, trên tay cầm ly rượu, không có chút nào lo lắng.
Bây giờ chứng cứ đã được xác thực, Lâm Dật không thể có bất kỳ chỗ trống nào để lật ngược lại được.
Dù sao nơi này là nước Mỹ, bọn họ đều là không nói lý.
Mà Tôn Phượng Thần bên kia, vợ con của anh đều ở trong tay của mình, cho dù cho anh ta có một trăm cái lá gan, cũng không có khả năng phản bội lại mình.
Nước cờ này không có bất kỳ sơ hở nào, có thể coi là hoàn mỹ.
Xì xì xì ——
Ngay lúc Lý Chấn đang chờ đợi hưởng thụ thành quả thắng lợi, khóa cửa điện tử truyền tới thanh âm điện lưu.
Anh hưng phấn quay đầu lại, nhất định là Tôn Phượng Thần trở về rồi!
Thế nhưng!
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Lý Chấn sững sờ ngay tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc bất động, vẻ mặt kinh ngạc đến mức không thể nói lên lời.
"Lâm, Lâm Dật!"
Lâm Dật mỉm cười đi vào, Điền Nghiên ở phía sau đóng cửa lại, chấm dứt đường thoát thân của Lý Chấn.
"Làm sao, thấy ngạc nhiên khi thấy tôi ở chỗ này à?"
"Anh, anh làm sao lại ở chỗ này!"
"Anh có phải đang nghĩ rằng tôi nên ở tòa án liên bang thay vì xuất hiện trước mặt anh ở đây, đúng không?"
"Sao, làm sao có khả năng."
Lý Chấn lúng túng nở nụ cười, "Anh là một doanh nhân kiệt xuất của Trung Quốc, làm sao có thể xuất hiện ở tòa án liên bang chứ? Tôi trùng hợp tới đây đi công tác, có thể ở chỗ này gặp được anh, thực sự là vinh hạnh. Buổi tối tôi mời khách, chúng ta ra ngoài uống với nhau một ly."
Lâm Dật không nhịn được ngoáy lỗ tai, "Những người như các anh thật đúng là phiền, tôi cũng đã tìm đến chỗ này rồi, còn ở đây giả bộ vô tội nữa, có thú vị gì chứ? Đều mẹ nó là đi ra bán, anh còn giả bộ cái mẹ gì nữa?"
Điền Nghiên: ...
Ông chủ ví von, luôn luôn tươi mới và tinh tế như vậy.
"Lâm, Lâm tổng, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu ý của anh cho lắm."
"Chuyện của anh tôi đều biết, là trợ lý của Hàn Kim Lôi, cho nên anh cũng không cần phải che giấu nữa. Chỉ cần nói những gì anh biết là được, như vậy đối với mọi người đều tốt."
Đến trình độ này, Lý Chấn cũng không muốn diễn tiếp nữa.
"Tôi muốn biết, anh làm thế nào mà thoát thân được! Trong kế hoạch của chúng tôi, anh không có bất kỳ còn đường sống nào nữa."
"Bình thường mà nói thì đúng là như vậy, nhưng các anh sai ở chỗ là nghĩ Lâm Dật tôi là người quá bình thường." Lâm Dật kéo một cái ghế qua, vắt chéo hai chân nói:
"Anh cho rằng tôi không biết đức hành của người Mỹ à? Nếu như không có dựa vào nó, anh cảm thấy tôi sẽ tùy tiện tới nơi này làm ăn sao? Không phải cũng quá coi thường tôi rồi."
"Không thể nào! Anh nói bậy!" Lý Chấn nói:
"Hành vi của anh là một khiêu khích trắng trợn pháp luật của nước Mỹ, bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua cho anh được!"
"A a ..."
Lâm Dật nở nụ cười, tràn đầy vẻ châm chọc.
"Nếu như tôi cho anh biết, trên tay của tôi có 12% cổ phần của Intel, anh cảm thấy nước Mỹ sẽ nhìn nhận chuyện này như thế nào?"
------
Dịch: MBMH Translate