Ăn sáng xong, Lâm Dật lái xe, đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, sau đó lại đến Hoa Thanh Trì.
Nhưng trên đường, Lâm Dật nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.
“Anh tố cáo Vương gia rồi?!”
Tuy trong này còn có chuyện của Hàn gia và Triệu gia, nhưng Lương Nhược Hư đã bỏ qua bọn họ, không coi bọn họ là gì.
“Bận rộn một đêm, việc này xem như đã xử lý xong.”
“Anh hiện tại đang ở đâu?”
“Chuẩn bị đến Hoa Thanh Trì làm Đại bảo kiếm, em có đi hay không?”
“Đây không phải Yến Kinh, em đến nơi đó không an toàn.”
“Không có việc gì cả, anh giúp em thu xếp, đến đây đi.”
“Em mới vừa dậy, anh lại kêu em đến nơi đó, anh cũng không cảm thấy ngại sao.”
“Thả lỏng giải lao, đã một đêm không ngủ rồi.” Lâm Dật nói:
“Nhưng mà em là đang nhắc nhở anh, dành thời gian mở cho mình một cái, như vậy thì không cần đến nhà người ta đúng không.”
“Nhanh thu lại mấy tâm tư vô dụng đó của anh đi, sắp xếp chỗ cho tốt đi, em sẽ đi qua tìm anh, còn có chuyện muốn nói với anh đây.”
“Em bây giờ cứ đến là được.”
Lâm Dật lái xe đến Hoa Thanh Trì, bởi vì buổi sáng nên người vốn cũng không nhiều, bỏ ra mấy trăm ngàn là đã có thể bao toàn bộ.
Không bao lâu sau, Lương Nhược Hư đeo theo khẩu trang và kính râm, bọc bản thân mình cực kỳ chặt chẽ, đi đến Hoa Thanh Trì, sau đó cùng Lâm Dật tắm suối nước nóng.
“Chậc chậc chậc, thân hình của em đúng là càng ngày càng tốt.”
Nhìn Lương Nhược Hư mặc đồ tắm, Lâm Dật bình phẩm từ đầu đến chân.
“Cũng không biết được yêu trong nước là loại cảm giác gì.”
“Số đào hoa của anh tốt như vậy, chẳng lẽ còn chưa thử qua trong nước? Cách chơi này có phải là quá đơn giản rồi hay không?”
Trong mắt Lương Nhược Hư mang theo vẻ ghét bỏ, cùng với vẻ xem thường.
Tuy lực sát thương của câu nói này không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh.
Thật giống như đang nói, nếu như tôi làm gì đó với anh chắc chắn sẽ không kích thích chút nào cả.
“Anh nghi ngờ em đang lái xe, với lại anh đang nắm giữ chứng cứ.”
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, vẻ mặt như thường.
“Đây, đây không phải là một tư thế rất bình thường sao? Tuy em chưa thử qua, nhưng bồn tắm lớn thì hình như không có vấn đề gì cả.”
“Quả nhiên, mấy người đi ra từ đại viện như các người đúng là rất sâu sắc.”
“Đi chết đi.” Lương Nhược Hư trợn mắt, liếc Lâm Dật một chút, sau đó kéo áo tắm của mình lên, cố gắng ngăn cản dao động trước ngực.
“Bên phía mẹ em nói thế nào, hiện tại mọi chuyện sao rồi? Tiến triển đến bước nào rồi, nhanh nói cho em một chút.” Lương Nhược Hư hỏi.
“Mẹ em không nói cho em sao?”
“Bà ấy bảo em đừng hỏi lung tung, cho nên em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không cũng không tới hỏi anh.”
“Anh đây cũng không biết, mẹ vợ anh nói, bà ấy sẽ xử lý chuyện sau đó, không cần anh quan tâm, cho nên anh cũng đang đợi tin tức đây.” Lâm Dật nhìn Lương Nhược Hư:
“Em hiểu rõ chuyện bên Yến Kinh hơn anh, có ý kiến gì không?”
Lương Nhược Hư lắc đầu, “Mức độ liên quan đến chuyện này quá cao, em cũng không có cách nào đoán được. Nhưng lần này cư dân mạng đúng là rất mạnh, sau khi anh tung tin tức ra, bọn họ vậy mà chủ động gài lên cái mũ phản quốc. Đó là một tội danh rất lớn. Em dám cam đoan, Vương gia cũng gánh không được, cho dù không rơi khỏi cái ghế đệ nhất gia tộc thì cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Lâm Dật trầm ngâm một lát.
“Nếu như quy tất cả các gia tộc tại Yến Kinh theo thứ tự thì Lương gia các người có thể xếp thứ mấy?”
Lương Nhược Hư khẽ nhíu mày, rất hiển nhiên, trước đây cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Bởi vì mức độ liên lụy của mấy cái danh bài như này quá nhiều, cộng với việc bản thân mình cũng không dính chân đến quyền lực, cho nên không thể đoán được.
“Có hai gia tộc mà Lương gia chúng em còn kém, một trong đó là Vương gia, một nhà khác là Lục gia. Nhưng anh đừng hiểu lầm, không phải là bọn Lục Huyền, chỉ là cùng họ mà thôi.”
“Lục gia này có bao nhiêu lợi hại? Chênh lệch với Vương gia thế nào?” Lâm Dật hỏi.
“Thật ra xét về quyền lợi, hai nhà bọn họ cũng không chênh lệch là bao, chủ yếu là chênh nhau trong việc kinh doanh.” Lương Nhược Hư nói:
“Anh hẳn là biết bốn tập đoàn lớn của Trung Quốc đúng không.”
“Hoa Nhuận, Bảo Lợi, Trung Tín, Chiêu Thương Cục?”
“Không sai, trong đó tập đoàn Chiêu Thương Cục là của Vương gia.” Lương Nhược Hư nói:
“Anh đừng nhìn giá trị thị trường của Chiêu Thương Cục không bằng ba tập đoàn còn lại, nhưng lợi nhuận thực tế còn lớn hơn Hoa Nhuận của mẹ em, cho nên nắm giữ Chiêu Thương Cục có trợ giúp rất lớn đối với địa vị của Vương gia.”
“Bởi vì bọn họ buôn bán vật tư chiến tranh đúng không.”
Lương Nhược Hư gật gật đầu, “Cho nên trong bốn tập đoàn lớn này, Chiêu Thương Cục là tồn tại rất đặc thù, tập đoàn Hoa Nhuận cũng không thể so sánh.”
“Vậy sao Lục gia lại không trộn lẫn vào.” Lâm Dật hỏi:
“Lấy sức ảnh hưởng của bọn họ, muốn nắm một chân trong đó, hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Đó là điều đương nhiên.” Lương Nhược Hư nói:
“Nhưng Lục gia không có suy nghĩ về phương diện này, vẫn luôn chỉ lo cho thân mình. Hơn nữa Định Hải Thần Châm chân chính của Lục gia là Lục Bắc Thần, là đội trưởng của ông nội em, giống như Dương lão, đều là cấp dưới của ông ấy.”
Tê...
Lâm Dật hít vào một ngụm khí lạnh, “Ông nội em và Dương lão đều đã lăn lộn tới trình độ này, vậy chẳng phải địa vị của ông ấy tại Trung Quốc đã đến trần nhà rồi sao.”
“Không sai biệt lắm là vậy, địa vị của ông ấy không khác Vương Chúng Dân của Vương gia là bao, đều là mấy người đứng đầu.” Lương Nhược Hư nói:
“Đúng rồi, có một việc quên nói cho anh biết, lãnh đạo chân chính của lữ đoàn Trung Vệ các người cũng là Lục lão gia tử.”
“Không phải chứ, lữ đoàn Trung Vệ tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, cổ tay ông ấy lớn như vậy lại đi quản một tổ chức nhỏ, có chút giết gà bằng dao mổ trâu rồi.”
“Em đây cũng không biết.” Lương Nhược Hư lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, “Tóm lại lữ đoàn Trung Vệ do ông ấy phụ trách, về phần những chuyện khác, ông nội của em cũng không nói cho em biết.”
Trước đó Lương Nhược Hư cũng không biết đến tổ chức lữ đoàn Trung Vệ này.
Là bởi vì Lâm Dật gia nhập vào nên cô mới cố gắng đi hỏi thăm.
------
Dịch: MBMH Translate