“Anh, anh Vương, làm sao bây giờ, nhất định phải xử lý chuyện này nhanh một chút, nếu không dư luận sẽ nhanh chóng được mở rộng.”
“Anh Vương đã gọi người đi phong tỏa tin tức, hẳn là nó sẽ bị chặn lại nhanh thôi.” Triệu Quốc Bình nói:
“Nhưng chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, đoán chừng phía trên chẳng mấy chốc sẽ biết. Tôi đoán hẳn là sẽ có thêm một số người nhân cơ hội này để ăn hôi, chuyện này lại rất khó xử lý, ba nhà chúng ta nhất định đều sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Mấu chốt của vấn đề nằm trên người của Lâm Dật và Lương gia, nhất định phải khống chế bọn họ lại, như vậy chuyện này mới có đường ra.” Hàn Kim Lôi nói.
“Đợi lát nữa hai người các người trở về chuẩn bị một chút, ngày mai chắc chắn sẽ có người hẹn nói chuyện với chúng ta, lúc nói chuyện nhớ chú ý một chút, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”
“Đã biết, anh Vương.”
Đương đương đương ——
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.” Vương Đình Sơn nói.
Cửa biệt thự bị đẩy ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào từ bên ngoài.
Cô mặc chiếc váy màu đen, tóc dài, áo choàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Người phụ nữ tên là Thôi Tuyết, sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn luôn đi theo Vương Đình Sơn, là một trong những tâm phúc của ông ta.
“Vương Bộ, đã ngăn chặn tin tức từ các cổng thông tin tin tức lớn, nhưng vẫn còn phần lớn tin tức được phát ra từ Server nước ngoài, căn bản là không thể che đậy.”
“Server nước ngoài?!”
Sau khi nghe được tin này, ba người đều cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí có chút không biết làm sao.
Phó Á Huệ nổi cả da gà, không cần nghi ngờ, chuyện này chắc chắn là do Lâm Dật làm!
Đây là một trận phản kích lớn đã được tính toán từ lâu!
“Đi liên hệ với người giám sát, bảo họ chặn hết những tin tức từ Server nước ngoài!”
Thôi Tuyết biểu lộ bất đắc dĩ, “Vương Bộ, người đứng đầu mạng lưới giám sát không phải là người của chúng ta, trong lúc mấu chốt, bọn họ sẽ không hỗ trợ.”
“Mẹ nó!”
Vương Đình Sơn tức mắng một câu, ông lúc này mới nhớ tới, người đứng đầu mạng lưới giám sát chính là người của Lương gia, bọn họ đương nhiên là sẽ không giúp mình.
“Nhìn chuyện tốt mà hai người làm đi!”
Vương Đình Sơn chỉ Hàn Kim Lôi và Triệu Quốc Bình, mắng:
“Lúc đầu tôi không nên để hai tên phế vật như hai người đi làm chuyện này!”
Nói xong, Vương Đình Sơn đi ra ngoài, Thôi Tuyết theo sát phía sau, ba người ở lại trong biệt thự, vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với việc ăn phải thuốc chuột.
Một phần là bởi vì sự tức giận của Vương Đình Sơn, một phần khác là bởi vì sự khủng bố của Lâm Dật.
Loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống tới địa ngục này khiến cho bọn họ cả đời khó quên.
...
Hơn bốn giờ sáng, bầu trời Trung Hải tờ mờ sáng, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt đất, tựa như là một bộ phim ầm ầm sóng dậy, chậm rãi kéo màn che lên, tất cả mọi người đều hoá trang lên sân khấu.
Lâm Dật đứng trước cửa sổ, quan sát buổi sớm Trung Hải.
Anh đã một đêm không ngủ, phần lớn thời gian, đều đứng ở chỗ này và lặng lẽ quan sát.
Hơn ba giờ sáng, chính là thời điểm mà thành phố này an tĩnh nhất, nhưng mới chỉ qua hơn một giờ, mà người trên đường và dòng xe cộ cũng dần dần nhiều hơn, hối hả cho một một ngày mới.
Lâm Dật cũng không biết, một đêm này đã xảy ra những gì tại Yến Kinh, nhưng chắc chắn là sẽ có rất nhiều người giống như mình, cả đêm không ngủ.
Bá lạp _ _
Thanh âm truyền đến từ phía sau đánh gãy suy nghĩ của Lâm Dật.
Chiếc chăn trên người Kỷ Khuynh Nhan rơi xuống đất, một đêm này, cô đã ngủ trên ghế sô pha tại văn phòng của Lâm Dật.
Cô ngủ rất say sưa ngọt ngào, tư thế không ưu nhã chút nào, dường như chuyện này không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cô.
Lâm Dật quay người đi qua, nhặt chăn lên đắp lại cho Kỷ Khuynh Nhan.
Ong ong ong _ _
Nhưng tại lúc này, điện thoại di động trong túi quần của Lâm Dật vang lên.
Là một dãy số lạ.
Lâm Dật biết là ai, một đêm này, Thẩm Thục Nghi đều dùng số này để liên hệ với mình.
Sau khi đắp chăn cho Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật đi ra ngoài, tìm một góc không người, nhận điện thoại của Thẩm Thục Nghi.
“Dì Thẩm.”
“Dừng ở đây đi, xào đến giai đoạn này là được rồi.”
“Vậy là được rồi sao? Mức độ còn còn thiếu rất nhiều mà.”
“Chuyện này có ảnh hưởng bao nhiêu đến dân chúng cũng không đáng kể, chỉ cần có người nên biết biết chuyện này, như vậy là đủ rồi.”
Lâm Dật hiểu rõ ý của Thẩm Thục Nghi, “Là người ở phía trên chỉ dẫn sao?”
“Phía trên đã bắt đầu để mạng lưới giám sát che đậy tin từ Server nước ngoài. Đây là một tín hiệu rất rõ ràng, phía trên không muốn để cho chuyện này trở nên lớn, nếu như tiếp tục thì sẽ quá mức.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Còn có điện thoại di động Tháng Năm của con nữa, để nhân viên kỹ thuật ngừng việc đưa ra các tin tức liên quan, nếu không các con cách ngày niêm phong không còn xa nữa đâu.”
“Đã biết.” Lâm Dật nói: “Còn cần con làm gì nữa không.”
“Chuyện sau đó không liên quan đến con, còn lại giao cho dì xử lý là được.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Còn có, con nhân khoảng thời gian này tiến hành tự tra đi, làm cho bản thân mình thật sạch sẽ, đừng để người ta cố ý nắm được nhược điểm.”
“Dì Thẩm yên tâm, trước đó con đã bàn giao những chuyện này rồi.”
“Tiểu tử con thật đúng là đã khiến dì bớt lo, không tệ.” Thẩm Thục Nghi nói:
"Con cũng đã bận rộn một đêm rồi, hiện tại trời cũng đã sáng, đi ăn chút điểm tâm đi, phía sau không cần con làm gì nữa đâu.
“Cám ơn dì Thẩm.”
Sau khi thương lượng đơn giản, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó thông báo cho Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện, để người phía dưới thu tay lại.
Đúng như Thẩm Thục Nghi nói, chuyện sau đó không cần mình làm gì, tự bọn họ sẽ đối đầu với Vương gia.
Nói trắng ra là, bọn họ mới là chủ lực thật sự của trận chiến dịch này.
Chuyện quyền lợi đương nhiên phải do người nằm trong vòng quyền lợi xử lý.
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau khi sắp xếp hết mọi chuyện cần thiết, lúc này đã năm giờ.
Sau đó để cho người phụ trách các văn phòng, mang bữa sáng tiêu chuẩn 200 tệ cho mỗi người, xem như bổ sung cho buổi tối tăng ca này.
“Ông chủ, thế nào rồi, có thể lật ngược được những người kia không?”
Hơn sáu giờ sáng, bọn người Hà Viện Viện, tụ tập ăn sáng trong văn phòng của Lâm Dật, tóc tai rối bù, tinh thần có chút uể oải.
Nhưng ngoại trừ Kỷ Khuynh Nhan, cô đã ngủ cả đêm.
“Không thể lay chuyển, nhưng có thể làm suy yếu một phần lực lượng của kẻ địch.”
Lâm Dật nhìn chuyện này vô cùng thấu đáo.
Đừng nói là Vương gia, cho dù muốn lay chuyển Hàn gia và Triệu gia không bằng nhà họ Lương thì cũng không quá thực tế.
Đây là một chuyện đánh đổi.
Có thể cắt giảm rất nhiều quyền thế của Vương gia tại Yến Kinh, đồng thời khiến cho địa vị Lương gia lên thêm một bậc, đây chính là chỗ lợi lớn nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này phải thành công viên mãn.
Nếu không thì người xui xẻo chính là mình.
“Có thể làm suy yếu thực lực của bọn họ cũng tốt.” Hà Viện Viện nói:
“Lần trước có người bán khống Didi, lần này lại có người tố cáo chúng ta, nhưng sau đó đều đã biến nguy thành an. Tập đoàn Lăng Vân chúng ta cũng coi như là nhất chiến thành danh, suy nghĩ một chút liền cảm thấy kích thích, cổ phiếu lại sắp tăng vọt một đợt rồi.”
“Đúng vậy, xem như là một trận khắc phục khó khăn đi.” Lâm Dật cười ha hả nói, nhưng anh lại không nói những chuyện khác, để tránh làm lòng người hoang mang.
------
Dịch: MBMH Translate