Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1153 - Chương 1151. Tính Sát Thương Không Lớn, Nhưng Tính Vũ Nhục Lại Cực Mạnh

Chương 1151. Tính Sát Thương Không Lớn, Nhưng Tính Vũ Nhục Lại Cực Mạnh
Chương 1151. Tính Sát Thương Không Lớn, Nhưng Tính Vũ Nhục Lại Cực Mạnh

“Em đã có thể đoán được, Lâm Dật lén phạm vào chuyện lớn như vậy, lại thêm cường quyền của Mỹ nữa thì cho dù hai người bọn họ có gây sức ép thế nào cũng sẽ không có hiệu quả.” Phó Á Huệ nói:

“Nhưng em cũng không để ý sản nghiệp dưới tay Lâm Dật cho lắm. Em đang suy nghĩ có thể dựa vào cơ hội này để dọn sạch Lương gia hay không, chỉ có giẫm bọn họ thì Hàn gia chúng ta mới có thể trở lại địa vị ban đầu được.”

“Vấn đề này anh cũng đã nghĩ qua, nhưng anh cảm thấy có chút khó.” Hàn Kim Lôi nói ra suy nghĩ của mình:

“Thẩm Thục Nghi quản lý tập đoàn Hoa Nhuận nhiều năm như vậy, tuyệt đối là một người thông minh. Lúc cô ấy ra mặt xử lý chuyện này chắc chắn là đã nghĩ kỹ đường lui. Cho dù sau đó xảy ra vấn đề thì cũng có thể lo cho thân mình, muốn dựa vào chuyện này để rung chuyển Lương gia và Thẩm Thục Nghi, là chuyện rất không có khả năng.”

“Anh cũng đừng nói quá như vậy, nếu như ba nhà chúng ta cùng tạo áp lực, có lẽ còn có một chút khả năng, dù sao còn có Vương gia giúp đỡ, mọi chuyện đều có khả năng.”

“Lời này cũng đúng, dù sao thì chuyện này đều không lỗ. Anh nghe phía trên nói, tập đoàn Lăng Vân mà Lâm Dật quản lý có rất nhiều hạng mục đều là cấp thế giới. Nếu như chúng ta có thể lấy vào trong tay, tương lai nhất định sẽ là một sự giúp đỡ lớn.”

Phó Á Huệ gật gật đầu, một tay chống đầu, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.

“Nếu như bỏ qua lập trường, thì sự thông minh tài trí của Lâm Dật đúng thật là hiếm thấy, con trai của chúng ta còn kém cậu ta một quãng đường dài.”

“Đúng vậy, giống như lão Vương nói, hai người thông minh như Lâm Dật và Thẩm Thục Nghi ở cùng một chỗ đúng là một chuyện rất đáng sợ.”

Hàn Kim Lôi cảm khái:

“Cho nên hiện tại thừa dịp cậu ta còn chưa đủ lông đủ cánh, giết từ trong trứng nước mới là lựa chọn chính xác nhất.”

Reng reng reng _ _

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Hàn Kim Lôi đột nhiên vang lên.

“Chúng ta vừa mới đi, sao lại gọi điện thoại tới rồi?”

Người gọi điện tới là Vương Đình Sơn, tức là cha của Vương Miện, cũng là người cầm lái của nhà họ Vương.

Nhưng Định Hải Thần Chân chân chính lại là cha của ông, Vương Chúng Dân.

Chỉ cần ông không ngã thì Vương gia cũng sẽ như vậy và ngược lại.

“Đoán chừng là có việc quên nói, anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì trước.”

Hàn Kim Lôi nhận điện thoại, sau đó mở loa ngoài.

“Anh Vương, làm sao vậy, có phải là có gì quên nói hay không?”

“Nhanh trở về một chút, đã xảy ra chuyện!”

“Xảy ra chuyện sao?”

“Trong điện thoại không tiện nói, mau quay lại!”

Vương Đình Sơn không nói lời vô nghĩa, nói xong liền cúp điện thoại.

Hàn Kim Lôi và Phó Á Huệ liếc nhau một cái, đều có chút không rõ ràng lắm.

“Đi thôi, trở về xem một chút, gấp gáp như vậy, đoán chừng là đã xảy ra chuyện lớn.”

Hàn Kim Lôi cười, “Hiện tại ngoài chuyện của Lâm Dật, thì trong mắt anh không có chuyện gì có thể coi là chuyện lớn cả. Cậu ta đã không còn đường sống, em cũng đừng kinh ngạc như vậy.”

“Trước qua đó xem một chút đi, chuyện làm cho anh Vương gấp gáp như vậy, đoán chừng cũng không nhỏ.”

Hơn nửa giờ sau, hai người lái xe đến một ngôi biệt thự ngoại ô Yến Kinh.

Diện tích biệt thự không là tính lớn, từ bên ngoài nhìn vào cũng không tính là khí phái.

Cho dù là Cửu Châu Các của Lâm Dật hay là biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan đều cao hơn nơi này mấy cái cấp bậc.

Nhưng môi trường xung quanh lại được xem là hàng đầu, bản thân ngôi nhà cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.

Hai người xuống xe đi vào biệt thự.

Trang trí trong biệt thự có vẻ hơi cũ kỹ, đồ dùng trong nhà đều là gỗ lim cũ, còn có rất nhiều đồ vật trang trí truyền thống, nhất là chiếc máy hát bên cạnh tủ rượu, mang đến cho người ta cảm giác như xuyên không.

Nhưng cũng không có nghĩa là đồ vật không đáng tiền, một bình rượu bất kỳ trong tủ rượu cũng đủ để đưa người đứng đầu của thành phố tuyến hai đi lên.

Trên ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ước chừng hơn 50 tuổi, sắc mặt âm trầm, tựa như là mây đen âm u trước bão táp.

Mà người này chính là Vương Đình Sơn.

Nhưng ngoài Vương Đình Sơn, Triệu Quốc Bình cũng đang ngồi bên cạnh ông, nhưng vẻ mặt của hai người lại hoàn toàn giống nhau.

Vẻ mặt Vương Đình Sơn lạnh lùng, tựa như là một ngọn núi lửa sắp phun trào, khiến cho lòng người thấy sợ hãi.

Trên mặt Triệu Quốc Bình thì viết đầy lo nghĩ, thậm chí là hoảng sợ.

“Sao vậy anh Vương? Sắc mặt kém như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Kim Lôi tiến lên, hỏi.

“Tự cậu xem liền biết!”

Vương Đình Sơn hừ lạnh một tiếng, đưa di động qua.

Mới đầu hai vợ chồng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khi thấy nội dung trên điện thoại di động thì nhất thời như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.

“Chuyện này sao có thể, mấy giờ trước tôi còn nói chuyện với Lý Chấn, sao cậu ta có thể trở lại Trung Hải, lại còn làm ra nhiều chuyện như vậy được!”

“Các người đều đã bị chơi xỏ!”

Dưới cơn thịnh nộ, Vương Đình Sơn giận dữ đứng dậy, một chân đạp lăn chiếc bàn trà trị giá 1 triệu trước mặt.

“Lâm Dật chắc chắn đã sớm giải quyết chuyện bên Mỹ, sau đó Lý Chấn đã bị cậu ta mua chuộc, rồi phối hợp diễn với bọn họ.”

“Nhưng vấn đề là, không có ai đứng ra giải quyết mấy chuyện bên Mỹ kia của cậu ta, sao có thể trở về được?”

Ba!

Vương Đình Sơn tát một cái lên mặt Hàn Kim Lôi.

“Cậu cảm thấy chuyện này có còn quan trọng không! Ba nhà chúng ta đều đã bị bại lộ ra ngoài, hơn nữa còn bị gán cho tội danh bán nước, các người biết điều này có ý nghĩa gì không!”

Hàn Kim Lôi bị đánh ngã trên mặt đất, Phó Á Huệ theo bản năng đi lên đỡ.

Trước mặt quyền thế tuyệt đối, hai người cũng không dám lỗ mãng.

Điều quan trọng nhất là, bọn họ đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Lâm Dật có lẽ không thể làm gì bọn họ, nhưng trong thời buổi Internet phát triển như ngày nay, áp lực dư luận đang treo trên đầu bọn họ một thanh kiếm Damocles.

Nó có thể nâng bọn họ lên thiên đường, cũng có thể khiến bọn họ thịt nát xương tan!

Sắc mặt hai vợ chồng Hàn Kim Lôi đã tái xanh, không còn chút màu máu.

Bọn vắt óc cũng nghĩ không ra, Lâm Dật rốt cuộc là dùng biện pháp gì để khiến chuyện này lắng lại.

Bọn họ cảm thấy cho dù là Lâm Dật hay là Thẩm Thục Nghi, hay là cả hai bọn họ cùng hợp lực đều không có năng lực như vậy.

Đáng sợ!

Thật là đáng sợ!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1151.
Bình Luận (0)
Comment