Lúc anh tỉnh lại, đã là giữa trưa, mà Lương Nhược Hư đã lặng yên rời đi.
Sau khi rời giường, Lâm Dật cũng không đi vội mà loay hoay trên điện thoại một hồi lâu, mới bấm gọi cho số liên lạc tạm thời mà Thẩm Thục Nghi dùng để liên hệ với mình
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Toàn bộ đều thuận lợi.”
“Được.”
Câu trả lời của Thẩm Thục Nghi khiến Lâm Dật thở phào nhẹ nhõm.
Tuy mọi chuyện còn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn, nếu không Thẩm Thục Nghi cũng sẽ không trả lời như vậy.
Quả nhiên đúng như mình nghĩ, Thẩm Thục Nghi từ trước tới giờ không bao giờ đánh mà không chuẩn bị trước, cho dù việc này có mạo hiểm, nhưng phần thắng lại lớn hơn.
Nhưng lúc nào việc này mới có kết quả, vẫn còn là ẩn số, khả năng còn cần chờ một đoạn thời gian.
Tóm lại, là không cần quan tâm đến chuyện này nữa.
Lâm Dật xoay lưng một cái, rồi gọi điện thoại cho Mã Hoài Dương.
“Lâm tổng, ngài tìm tôi sao.”
“Giúp tôi hẹn người của phát triển Thánh Nông, tôi muốn gặp bọn họ.”
“Đã biết, Lâm tổng, tôi sẽ đi sắp xếp.”
Sau khi nói chuyện với Mã Hoài Dương, Lâm Dật đến tập đoàn Triều Dương tìm Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm trưa, đồng thời chia sẻ tin tức tốt này cho cô.
Sau khi biết mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi về sau, Kỷ Khuynh Nhan ôm lấy mặt Lâm Nhất, hôn đến mấy lần.
“Thật giỏi, em biết nhất định sẽ không có vấn đề gì mà.”
“Thật ra anh cũng không làm cái gì cả, đều là người khác giúp một tay.”
“Nhưng mấu chốt của chuyện này nằm ở anh, nếu như anh không giải quyết chuyện bên Mỹ thì tất cả đều là nói suông.”
“Vẫn là em luôn ủng hộ anh.” Lâm Dật sờ gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan, nói.
“Nào có, Lâm tiên sinh đúng là rất ưu tú mà.”
Reng reng reng _
Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Mã Hoài Dương gọi tới.
Kỷ Khuynh Nhan xuống khỏi người Lâm Dật, “Anh bận việc của mình trước đi, vừa lúc em cũng có việc, hai chúng ta đừng làm chậm trễ nhau.”
“Đi thôi.”
Kỷ Khuynh Nhan về tới trước bàn làm việc, Lâm Dật nhận điện thoại của Mã Hoài Dương.
“Lâm tổng, đã hẹn xong, 7 giờ tối, gặp tại hội sở Hoàng Giang.”
“Hội sở Hoàng Giang?”
“Đây là một thương hội của người Hoa, hội viên trong đó đều là doanh nhân nổi tiếng một vùng, tương đương với câu lạc bộ phú hào ở nước ngoài.”
“Thật sự là không làm được cái gì, nhưng kỹ năng giả trang lại hạng 1, lại còn mắc bệnh hình thức nữa chứ.” Lâm Dật nói:
“Anh cũng chuẩn bị một chút đi, buổi tối qua đó với tôi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại của Mã Hoài Dương, Lâm Dật liền nằm trên ghế sô pha trong phòng Kỷ Khuynh Nhan chơi game, sau khi chơi mệt rồi, lại xuống dưới tìm Vương Oánh chơi một hồi, trong lúc nhất thời đã đến 5 giờ tan làm.
Ai, cuộc sống chính là như vậy, buồn tẻ lại không có gì thú vị.
“Buổi tối anh có xã giao sao?”
Kết thúc một ngày làm việc, Kỷ Khuynh Nhan vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.
“Bảy giờ, muốn đi ra ngoài gặp một người, hai ta đi ăn cơm trước, cũng không phải là việc gì gấp.”
“Ừm vâng.”
Đi ra khỏi công ty, hai người tìm một nhà hàng món cay Tứ Xuyên để giải quyết bữa tối, sau đó lái xe đến hội sở Hoàng Giang.
Kỷ Khuynh Nhan nhìn bên ngoài một chút, “Anh hẹn người ta gặp mặt ở đây sao?”
“Em biết nơi này hả?”
“Một trong bốn thương hội lớn của Trung Quốc, nghe nói giá trị bản thân của hội viên nơi này đều đã vượt qua 1000 tỷ.”
“Quy mô này đúng thật là không nhỏ, muốn đi xem một chút hay không?”
“Em không đi được.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Nơi này là bến Thượng Hải, vừa lúc mới cơm nước xong xuôi nên em sẽ đi dạo phố, với lại cũng đến thời điểm giao mùa, em đi mua ít quần áo mới.”
“Trong nhà nhiều quần áo như vậy, em có mặc tới đâu.”
“Chủ yếu là không có nhiều tất chân, em muốn đi mua một ít, còn muốn mua thêm mấy bộ đồ lót. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, vậy em không đi là được.”
“Khụ khụ khụ... Thật ra thì, quần áo thì có thể không cần mua, nhưng những thứ như đồ lót này, mua nhiều chút vẫn được, dù sao cũng phải thường xuyên thay đổi, em nói có đúng hay không?”
Kỷ Khuynh Nhan liếc Lâm Dật một chút, “Em thấy anh là có tư tâm a.”
“Em sao lại lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử chứ, anh cũng là vì sức khỏe của em nên mới nói như vậy.”
“Đừng cho là em không biết, trong đầu anh mỗi ngày luôn có mấy cái ý nghĩ xấu.”
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan mở dây an toàn, “Em đi trước đây, xong việc thì nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Đi đi.”
Kỷ Khuynh Nhan cầm theo túi của mình, rời đi trong ánh mắt của Lâm Dật, tựa như một thiếu nữ không buồn không lo, ngây thơ mà linh động.
Không bao lâu sau, Mã Hoài Dương cũng lái xe tới tụ hợp với Lâm Dật.
“Thực sự xin lỗi Lâm tổng, tôi đã đến muộn.”
“Là tôi đến sớm.”
Lâm Dật mở cửa xuống xe, “Đi thôi, đi nhanh về nhanh.”
...
Tầng sáu của hội sở Hoàng Giang có bốn gian phòng đơn độc.
Cách trang trí của mỗi một phòng đều không giống nhau, cho dù trong mắt rất nhiều người phong cách chỉnh trang như vậy có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng chi phí sửa sang lại lên đến hơn trăm triệu.
Nó không nhất định phải có thẩm mỹ đẹp nhất, nhưng nhất định là đắt nhất.
“Tập đoàn Lăng Vân này đúng thật là thú vị, ông chủ cũng đã bị bắt, thế mà còn lừa gạt chúng ta nói muốn gặp mặt, đây là viếng mồ đốt giấy để lừa gạt quỷ sao?” Từ Thiên Quân nói.
------
Dịch: MBMH Translate