“Lúc đầu tôi cũng buồn bực, Lâm Dật đã bị bên Mỹ bắt rồi, sao có thể đến gặp mặt được, đoán chừng là giả tiếng súng muốn lão Bành trả tiền.” Lô Cao Nguyệt nói.
“Vậy các người nói xem, nếu như Lâm Dật thật sự trở lại thì sao?” Chu Chí Phong thuận miệng hỏi.
Hiển nhiên, anh ta cũng biết Lâm Dật không có khả năng trở về, chỉ là thuận miệng nói một chút, dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán.
“Không thể nào, cho dù cậu ta trở về thì cũng không có khả năng trở lại Trung Hải, các người đừng đoán mò?”
“Chẳng lẽ anh lại nghe được tin tức khác rồi?” Bành Khánh Châu hỏi.
“Các người không nghe nói sao, là cổ khống Hoa Năng, chất bán dẫn Phúc Tinh, khoa học kỹ thuật Tử Kim Hoa tố cáo chuyện của tập đoàn Lăng Vân?”
“Đương nhiên là có nghe nói, hình như rạng sáng có truyền tới tin tức, chuyện náo lên rất lớn, cổ khống và khoa học kỹ thuật đều bị ảnh hưởng. Nhưng sau đó tin tức này liền biến mất, lên mạng tìm cũng không thấy, không biết là đã xảy ra chuyện gì.” Bành Khánh Châu nói.
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao, do nhân vật lớn bên trên ra tay chứ sao.” Từ Thiên Quân nói:
“Các người đừng nhìn ba công ty này bình thường không lộ mặt, nhưng thân phận của ông chủ sau màn người này càng dọa người hơn người kia.”
“Việc này tôi có biết một chút, ông chủ của khoa học kỹ thuật Tử Kim Hoa hình như tên là Phó Á Huệ, gia đình có thế lực rất lớn tại Yến Kinh, bình thường đều không làm ăn với những người khác, tất cả đơn đặt hàng đều đến từ các doanh nghiệp quốc gia, bối cảnh tương đối sâu.”
“Thật ra trong ba công ty này, thực lực của khoa học kỹ thuật Tử Kim Hoa là kém nhất.” Từ Thiên Quân ngậm điếu thuốc, nói:
“Người quản lý chân chính của chất bán dẫn Phúc Tinh là Hàn gia tại Yến Kinh, nghe nói nhân mạch của gia tộc đều đã đến trung tâm. Nhưng lợi hại nhất vẫn là cổ khống Hoa Năng, người nắm giữ chân chính là Vương gia của Yến Kinh, tập đoàn Chiêu Thương Cục cũng là của bọn họ.”
Nói xong, Từ Thiên Quân ra vẻ thần bí nhìn những người khác.
“Các người có biết Vương gia này lợi hại thế nào không?”
“Anh đúng thật là, sao cứ thích thừa nước đục thả câu vậy, có lời nói mau nói, có rắm mau thả.” Chu Chí Phong nói.
“Tôi cũng là sau khi đi nghe ngóng mới biết, Vương gia này là đại gia tộc đứng đầu Trung Quốc!”
“Lợi hại vậy sao?”
“Anh suy nghĩ một chút xem, tập đoàn Chiêu Thương Cục là công ty gì, có thể quản lý công ty đặc thù như vậy, có thể là gia tộc bình thường sao?”
Ba người đều gật đầu theo bản năng, vẻ mặt đều rất kính nể.
Đoán chừng đời này, bản thân mình đều không thể nào đạt tới trình độ như bọn họ, đoán là đời sau cũng không có khả năng.
“Mọi chuyện đều đã rõ, chuyện của Lâm Dật bên Mỹ chính là ba nhà bọn họ khơi ra. Tuy nói mọi chuyện đã bại lộ, sẽ gây bất lợi cho tam đại gia tộc, nhưng có Định Hải Thần Châm là Vương gia tại đây, những tin tức này trong một đêm liền bị xóa đi.” Từ Thiên Quân nói:
“Vốn dĩ Lâm Dật còn có một cơ hội sống sót, nhưng bây giờ cậu ta đã phá vỡ nó, chọc vào người của ba đại gia tộc. Cho dù cậu ta có trốn về từ Mỹ thì Vương gia chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu ta, cho nên cậu ta muốn về Trung Hải, là chuyện không thể nào.”
Ba...
Bành Khánh Châu tiện tay đốt điếu thuốc, “Anh nói vậy thì tôi đã hiểu, đoán là người của công ty cậu ta đang muốn nhân cơ hội này lừa gạt một chút.”
“Đó là điều đương nhiên, Lâm Dật sống chết không rõ, làm sao có thể đến nơi này tìm chúng ta được.” Từ Thiên Quân nói:
“Tôi đoán luật sư tên Mã Hoài Dương chắc chắn là đến một mình, sau đó nói với chúng ta, ông chủ của mình có việc không tới được, chỉ có tôi đến nói việc này.”
“Ha ha...”
Vẻ mặt của Từ Thiên Quân âm dương quái khí, khiến cho mọi người cười không ngừng.
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh ta biết, ông chủ của các người đã sắp gãy rồi, đừng đóng kịch nữa.” Bành Khánh Châu cười to, nói.
“Đừng a, cho anh ta mấy trăm tệ để anh ta đi hóa vàng cho ông chủ của mình, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt được.”
“Ha ha, lời này có lý.” Bành Khánh Châu nói: “Tới tới tới, uống một chén, đã lâu rồi không cao hứng như vậy.”
Két két _
Ngay lúc bốn người muốn nâng chén, cửa phòng bao bị đẩy ra, Lâm Dật cùng Mã Hoài Dương đi vào từ bên ngoài.
“Mấy vị thật có nhã hứng, nhưng tôi còn chưa tới, sao lại uống trước rồi?”
“Hả?”
Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, động tác của bốn người đột nhiên dừng lại, tất cả đều không nhúc nhích mà nhìn Lâm Dật.
“Cậu, sao cậu lại tới đây...” Bành Khánh Châu cảm thấy ngoài ý muốn.
“Là tôi hẹn anh, đương nhiên tôi phải tới rồi.”
Lâm Dật xuất hiện khiến cho bốn người đều cảm thấy bất an.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì cho dù như thế nào thì Lâm Dật đều khó có khả năng trở lại Trung Hải!
Cho dù cậu ta có thể trốn về từ Mỹ thì tam đại gia tộc của Yến Kinh cũng không có khả năng buông tha, sao có thể trở về được?!
“Khụ khụ khụ, Lâm tổng đã tới, như vậy thì ngồi đi.”
Người đầu tiên khôi phục vẻ trấn định là Từ Thiên Quân, người làm đầu tư giống anh ta, cục diện gì cũng đã từng gặp qua,nên rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Đây không có chuyện của anh, đừng nói chuyện.”
Lâm Dật cười, kéo một cái ghế qua, nhìn lấy Bành Khánh Châu nói:
“Tòa án đều đã phán quyết, còn không bồi thường tiền cho tôi, sao vậy, đây là không để Lâm Dật tôi vào mắt sao?”
“Lâm tiên sinh, cậu xuất hiện quả thật khiến cho tôi thật sự bất ngờ, nhưng tôi cảm thấy, cậu nên quan tâm đến chuyện của mình nhiều hơn một chút, chứ không phải là tới để đòi tiền tôi.” Bành Khánh Châu nói:
“Tiền tuy là đồ tốt, nhưng cũng phải sống mới xài được chứ.”
Lâm Dật ngoáy lỗ tai, “Người nào nói cho các người là tôi phải chết? Là người của Vương gia sao?”
Bốn người thay đổi sắc mặt, cảm giác mọi chuyện không ổn.
------
Dịch: MBMH Translate