“Bọn họ chơi trò này, quả thật khiến cho tôi có chút trở tay không kịp. Nhưng các người suy nghĩ một chút xem, nếu như tôi không bình ổn những chuyện này thì sao có thể xuất hiện tại Trung Hải được chứ? Vương gia cũng đã sắp gãy rồi, anh cũng đừng nghĩ đến mấy ý đồ kia nữa. Nếu như tôi dễ bị giết chết như vậy, cũng không có khả năng sống đến bây giờ, các người nói có đúng hay không?”
“Cậu thế mà!”
Tin tức này đối với bốn người mà nói, tựa như là một quả bom, chấn động hơn cả việc Lâm Dật xuất hiện!
Vương gia chính là đệ nhất gia tộc Yến Kinh, cậu ta có năng lực gì mà có thể bình ổn Vương gia!
Căn bản là không thể nào!
Lâm Dật đứng dậy đi tới phía sau Bành Khánh Châu, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói:
“Đều nói cá tìm cá tôm tìm tôm, rùa đen tìm rùa, bốn người các người có thể tụ cùng một chỗ, nói rõ trình độ cũng chỉ có như vậy. Nếu như chưa tới cấp bậc như tôi thì tốt nhất đừng phỏng đoán chuyện của chúng tôi, sẽ rất dễ bị thua thiệt.”
Bành Khánh Châu khẽ run rẩy, thân thể như bị điện giật vậy.
Sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không nói nổi.
“Vốn dĩ chút chuyện nhỏ như vậy, tôi cũng lười ra mặt, muốn để cho cơ quan tự xử lý chuyện này. Nhưng anh lại không nghe lời, đây không phải là đánh vào mặt tôi sao. Anh nói một chút xem, việc này nên làm thế nào bây giờ?”
“Tôi, tôi bồi thường...”
Giọng nói Bành Khánh Châu đã trở nên run rẩy, “Hiện tại tôi sẽ gọi điện cho tài vụ, để bọn họ chuyển tiền sang tập đoàn Lăng Vân.”
“Mấy ngày trước là 289 triệu, nhưng mà trong mắt anh, thời gian của tôi không đáng tiền như vậy sao?”
“Chuyện này, vậy cậu muốn bao nhiêu?”
“Muốn nhiều cũng không tốt, làm như tôi đang lừa tiền anh không bằng.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Tự anh áng chừng đi, xem Thánh Nông của anh đáng bao nhiêu tiền thì anh đền cho tôi bấy nhiêu. Chuyện này còn tốt hơn phá sản, nếu không anh sẽ mất cả chì lẫn chài.”
Thân thể Bành Khánh Châu đã cứng ngắc, giống như tấm thép.
“Tôi, chúng tôi còn có khoảng 1,4 tỷ, tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
“Được thôi, lấy từng này vậy.” Lâm Dật nhéo nhéo bả vai Bành Khánh Châu, “Hi vọng lần này anh có thể nhớ lâu một chút, dù sao cũng phải nhìn cho rõ đối thủ là ai trước đã.”
Nói xong, Lâm Dật đi ra khỏi phòng, Mã Hoài Dương theo sát phía sau, xem ra cũng là sợ mất mật.
Tuy đều là những doanh nhân nổi tiếng, nhưng khí chất như này không phải ai cũng có được.
Rời khỏi hội sở Hoàng Giang, Lâm Dật nói với Mã Hoài Dương: “Anh xử lý những chuyện sau đó đi, đoán chừng bọn họ sẽ chuyển tiền qua nhanh thôi.”
“Tôi thấy bọn họ cũng không có lá gan dám nợ tiền không trả nữa.”
“Được rồi, đã không có việc gì nữa, trở về đi, hôm qua đã bận rộn một đêm rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Cảm ơn Lâm tổng.”
Nói chuyện đơn giản vài câu, hai người mỗi người đi một ngả.
Lâm Dật lên xe, gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, sau đó gặp cô trước cửa một trung tâm mua sắm.
“Mới chưa qua một giờ đâu, mà đã mua nhiều đồ như thế sao?”
Nhìn thấy trên tay Kỷ Khuynh Nhan có hơn mười cái túi to to nhỏ nhỏ, Lâm Dật nói.
“Có nhiều kiểu mới ra, em tiện tay mua luôn.”
Lâm Dật nghĩ một lúc, chuyện này cũng phù hợp với tính cách của Kỷ Khuynh Nhanh, giá đều đã được niêm yết, trông thấy đẹp mắt thì mua, tốc độ đương nhiên là nhanh.
Đem đồ vật bỏ lên xe, Kỷ Khuynh Nhan cũng không vội trở về mà lôi kéo Lâm Dật ra ngoài đi dạo một hồi, đến khi mệt mới về nhà.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong hai người lần lượt lái xe đi ra ngoài.
Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật đến thôn Hoan Hỉ.
Đã rời khỏi đây hơn mười ngày, đoán là đợt quả thứ hai cũng sắp chín rồi, phải nắm chắc thời gian để bán.
Nhiệm vụ quan trọng hơn.
Reng reng reng _ _
Vừa ra khỏi nhà không bao lâu, điện thoại của Lâm Dật lại lên, là Nhan Từ gọi tới.
“Nhan tổng, có chỉ thị gì sao.”
“Xưng hô Nhan tổng thế này em không chịu nổi đâu, em vẫn đang chờ Lâm tổng đầu tư cho em đây.”
“Đầu tư thì dễ nói, không thành vấn đề.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Nhưng anh cảm thấy, việc này chưa hẳn có thể đến lượt anh, nói không chừng lúc chiêu thương sẽ có người điên cuồng ném tiền, anh hoàn toàn không có đất dụng võ.”
“Như vậy có chút treo.” Nhan Từ nói:
“Còn hơn hai tháng nữa, học sinh sẽ được nghỉ hè, là thời kỳ hoàng kim của chương trình tống nghệ, rất nhiều chương trình tống nghệ tốt sẽ được đầu tư. Vốn đầu tư mà em có thể lôi kéo cũng có hạn.”
“Vậy sao không ngăn chặn bọn họ?”
“Ngăn chặn làm gì, địch nhân càng mạnh càng tốt, nếu không sẽ không thể hiện được thực lực của em.”
“Ừm ừm... Thực lực của em quả thực rất được, anh phải vận dụng các kiểu kỹ năng, 72 phép biến hóa mới miễn cưỡng chấn được em.”
“Vậy sau này nhớ thành thật một chút, đừng giở trò xấu.” Nhan Từ vừa cười vừa nói:
“Nhưng mà quả thật có chút mất mặt, vốn không muốn để anh giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ đến anh.”
“Cầu người không bằng cầu mình, cầu anh cũng không có nhân tình.” Lâm Dật nói:
“Lại nói, cũng không phải là cho không em. Tôi đây là đầu tư, chờ sau khi kiếm được tiền thì em lại trả lại cho anh.”
“Nếu như kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ trả cho anh, nhưng em cũng tuyên bố trước, nếu như thua lỗ, em không có tiền trả cho anh đâu.” Nhan Từ nói:
“Chỉ có thể dùng người để gán nợ.”
“Em có giá 200 triệu, việc này vẫn là anh kiếm lời.”
“Cũng không thể trách những tiểu nữ sinh kia lại thích tra nam, thật sự là biết nói chuyện, chị đây thích.” Nhan Từ cười ngả nghiêng, eo run lên, “Được rồi, còn có chuyện chính muốn nói với anh, mà lại bị anh ngắt lời.”
“Chuyện chính gì?”
“Em muốn đến thôn Hoan Hỉ tìm lãnh đạo địa phương để thảo luận chuyện này.” Nhan Từ nói:
“Nếu như anh không có việc gì thì bồi em đi một chuyến, đó là địa bàn của anh, làm việc cũng thuận tiện hơn một chút.”
“Em đang ở nhà sao?”
“Ừm.”
“Chờ anh chút.”
“Lúc nào thì đến? Em đi tắm rửa thay quần áo trước.”
“Đừng có gấp, chờ anh đến rồi cùng làm.”
“Lưu manh.”
------
Dịch: MBMH Translate