Lúc Lâm Dật và Nhan Từ ra cửa, đã là mười hai giờ trưa.
Tinh thần Lâm Dật sảng khoái, Nhan Từ nét mặt hồng hào, hai người ở cùng một chỗ có thể nói là vô cùng vui vẻ.
Không đến một giờ, hai người lái xe đến trấn Tứ Phương.
Mặc dù là quay chụp tại thôn Hoan Hỉ, nhưng thôn trưởng mới nhậm chức không có nhiều thực quyền lắm, vẫn nên trực tiếp tìm trưởng trấn mới thực tế.
Lâm Dật đưa Nhan Từ đến văn phòng của trưởng trấn. Nó nằm trên một tầng hai của một căn nhà nhỏ, lớp sơn tường ngoài đã bị tróc, đơn giản mà mộc mạc.
“Các người tìm ai?”
Hai người vừa mới tiến vào tòa nhà thì bị một người phụ nữ trung niên ngăn lại.
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, TV trong phòng đang chiếu bộ phim《 Tình yêu nông thôn 》, chính là cảnh Nghiễm Khôn treo cổ tự tử.
“Xin chào, chúng tôi tới từ Trung Hải, dự định quay một số chương trình tống nghệ tại nơi này của các người, nên muốn bàn bạc với Cao trấn trưởng.” Nhan Từ nói.
“Phía dưới có lũ lụt, Cao trấn trưởng đi chỉ huy công tác còn chưa về.”
Nhan Từ và Lâm Dật liếc nhau một cái, “Chúng tôi tới không đúng lúc rồi.”
“Không có gì.”
Lâm Dật nhìn đại tỷ trung niên rồi nói: “Có thể giúp tôi gọi điện thoại hay không, nói là chúng tôi muốn quay chương trình ở đây, xem ông ấy nói như thế nào.”
“Vậy các người chờ chút.”
Đại tỷ trung niên rất thành thật, không dây dưa nhiều, trực tiếp gọi điện thoại.
“Cao trấn trưởng, có người muốn đến chỗ chúng ta quay chương trình, nói muốn gặp ông.”
“Tôi cũng không biết gì cả, họ chỉ nói là muốn quay chương trình, muốn nói chuyện với ông.”
“Được, tôi sẽ nói lại với bọn họ.”
Rất nhanh, đại tỷ trung niên đã cúp điện thoại, “Cao trấn trưởng nói các người đến văn phòng chờ ông ấy. Ông ấy sắp quay lại rồi, đến lúc đó sẽ nói chuyện với các người.”
“Được, làm phiền rồi.” Nhan Từ cảm kích nói.
“Các người lên lầu hai, đi về phía bên tay trái là có thể nhìn thấy, tôi sẽ không tiễn các người.”
“Không cần đưa, ngài cứ làm việc của mình đi.”
Hai người trực tiếp lên tầng, đại tỷ trung niên nói thầm.
“Cho dù đến lúc nào thì đều là phụ nữ thành phố, sao lại lớn như vậy, không khác gì khí cầu.”
Sau khi lên lầu hai, hai người rất nhanh đã tìm được văn phòng của Cao Cường Khuê.
Văn phòng không lớn, có chút cũ và hư hỏng, còn không bằng một văn phòng của giám đốc bộ phận của tập đoàn Lăng Vân.
Hai người ngồi xuống trên ghế số pha, trò chuyện câu được câu không.
“Đúng thật là nhiệt tình, có chút vượt quá dự đoán của em.”
“Em có thể chọn chỗ này để quay chương trình, chính là tuyên truyền giúp bọn họ, đương nhiên là sẽ nhiệt tình.” Lâm Dật thuận miệng nói:
“Lúc anh đến Quảng Châu đều là bí thư của bọn họ tự mình tiếp đãi, đó là đạo lý.”
“Chuyện này thì không giống, dù nói thế nào thì anh cũng là phú hào giá trị con người mấy trăm tỷ, người ta tiếp đãi cũng là chuyện bình thường.” Nhan Từ nói:
“Nhưng nếu là Trung Hải thì lại không như vậy, dù sao cấp bậc cũng không giống nhau.”
Lâm Dật cười cười không nói chuyện.
Quả thực không giống nhau.
Đến Quảng Châu thì được tiếp đãi trong văn phòng.
Đến Trung Hải thì được tiếp đãi trên giường.
Ước chừng qua nửa giờ, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên tiến vào từ bên ngoài, là trấn trưởng Cao Cường Khuê.
Nhưng cách ăn mặc của ông ấy khiến họ có chút bất ngờ.
Áo sơ mi trắng và quần tây trên người đều dính không ít đất, hiển nhiên vừa đi về chưa kịp thay.
“Xin chào, Cao trấn trưởng, tôi tân là Nhan Từ, muốn quay một số chương trình tống nghệ tại thôn Hoan Hỉ chúng ta, nên muốn thảo luận chút chuyện liên quan với ngài.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Cao Cường Khuê lần lượt bắt tay với hai người.
“Thực sự xin lỗi, nước dâng cao, nhấn chìm đất đai, tôi vừa bận rộn xong, còn chưa kịp thay quần áo đã tới đây.”
Loại địa phương ngay cả phân chim cũng không có như trấn Tứ Phương này thế mà lại có người đến quay chương trình, đối với Cao Cường Khuê mà nói, đây chính là miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Nếu việc này có thể thành thì sẽ rất có lợi trong việc thu hút đầu tư trong tương lai.
Cho nên nhất định phải giữa hai người lại!
“Tôi hiểu mà, là chúng tôi đã làm phiền ngài.” Nhan Từ nói khách sáo.
“Cô đừng nói như vậy chứ, các người đến thôn Hoan Hỉ quay chương trình chính là giúp chúng tôi tuyên truyền, tôi vui còn không kịp đây.”
Nói xong, Cao Cường Khuê nhìn về phía Lâm Dật.
“Tôi thấy cậu khá quen, cậu có phải là người mới chuyển tới thôn Hoan Hỉ kia hay không?”
“Đúng vậy, tôi có một cái lều lớn và ao cá ở đó, thỉnh thoảng sẽ tới đi loanh quanh.”
“Nếu nói như vậy, tôi còn phải cảm tạ cậu đây.”
“Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ là cầu nối ở giữa thôi, về phần có thể hợp tác hay không thì các người phải nói chuyện cẩn thận.”
“Được, được, được.” Cao Cường Khuê rất nhiệt tình:
“Nếu không thì tôi tìm một chỗ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Đều nghe ngài.” Nhan Từ nói.
Hiện tại đã hơn hai giờ chiều, còn chưa tới giờ ăn cơm.
Nhưng lãnh đạo đã đưa ra yêu cầu như vậy, nếu như từ chối người ta, vậy cũng quá không biết cách đối nhân xử thế rồi.
“Đi thôi, chúng ta hiện tại qua đó, trên trấn chúng tôi có một trang trại, đồ đều rất tươi sạch. Tôi dám chắc là các người chưa từng được ăn tại Trung Hải.”
“Vậy chúng tôi đành phải khách thuận theo chủ rồi.”
“Lời này cũng đúng, hôm nay đến nơi này cứ theo sự sắp xếp của tôi, đảm bảo các người sẽ được ăn ngon uống ngon.”
Nói xong, ba người đi ra ngoài, sau đó Cao Cường Khuê đến văn phòng bên cạnh, kêu một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi ra.
“Tôi giới thiệu cho hai người một chút, đây là con trai của tôi - Cao Hạo Vũ, bây giờ đang ở đây giúp đỡ tôi làm việc, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng đi.”
Dáng người con trai Cao Cường Khuê không cao, đeo một cái kính đen, để đầu đinh, ăn mặc rất giản dị.
Bởi vì cái gọi là núi cao cách xa hoàng đế, hai người vẫn luôn ở Trung Hải, trên cơ bản là chưa từng thấy qua chuyện này.
Nhưng nơi này là trấn Tứ Phương, vậy thì mọi chuyện lại khác.
Sau đó, Cao Cường Khuê lại giới thiệu Lâm Dật và Nhan Từ cho Cao Hạo Vũ. Bọn họ xem như là đã nhận biết lẫn nhau.
“Con trai tôi quá thành thật, tôi muốn rèn luyện thêm cho nó, học thêm một chút kiến thức gì đó.” Cao Cường Khuê cười ha hả nói.
“Vậy thì thật là tốt, càng nhiều người càng dễ thương lượng hơn.”
Nhan Từ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, cho Cao Cường Khuê một bậc thang.
Cha trải đường cho con trai, đây là chuyện thường tình.
Dưới sự dẫn dắt của Cao Cường Khuê, bốn người đi tới trang tại mà ông đã nói.
Trong sân có nồi lớn, còn có gà vịt ngỗng thả rông, tại dạng thành phố như Trung Hải rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Cao Cường Khuê chọn vài thứ, sau đó đưa thực đơn cho Lâm Dật và Nhan Từ.
Nhưng hai người cũng không chọn gì cả, toàn nghe Cao Cường Khuê sắp xếp.
“Nhan đạo diễn, cô muốn quay tiết mục gì vậy, nói cho tôi một chút, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.”
“Tôi muốn quay một số tiết mục về cuộc sống chậm rãi nơi đây, thể hiện ra cho mọi người thành phố thấy một cuộc sống nông thôn chân thực.”
“Tiết mục này rất tốt!” Cao Cường Khuê nói:
“Người thành phố đều chưa thấy qua phong cảnh trong thôn chúng tôi, điểm này có thể đánh được lửa.”
Cao Cường Khuê không hiểu về tống nghệ, ông chỉ biết là, nếu quả thật có thể lấy cảnh ở đây thì trấn Tứ Phương sẽ có thêm một đường ra.
“Địa điểm mà chúng tôi chọn là ao cá phía Đông của thôn, cho nên cần bố trí một mảnh đất riêng ở gần đó cho tổ tiết mục sử dụng. Về phần giá tiền, hi vọng ngài có thể cho chúng tôi một cái giá ưu đãi, kinh phí của chúng tôi cũng rất có hạn.”
“Tôi có biết ao cá phía Đông, nhưng tôi cũng không biết giá cả cụ thể. Nhưng mà tôi có thể giúp các người đàm phán, cố gắng khiến các người hài lòng.”
------
Dịch: MBMH Translate