Lâm Dật đã ở thôn Hoan Hỉ được một thời gian dài, cũng quen biết rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là quen biết sơ sơ, không hiểu biết sâu.
Cho nên anh cũng không biết, bên cạnh ao cá là nhà của ai, nếu không thì anh đã đến đó để nói chuyện rồi.
“Vậy thì cám ơn ngài.”
Trong quá trình nói chuyện, Lâm Dật và Cao Hạo Vũ đều không xen vào.
Lâm Dật là không muốn dính và vào việc này, Cao Hạo Vũ lại có chút chất phác, ngoại trừ rót rượu thì không làm cái gì cả.
Chuyện này nếu như đổi thành người khác thì đã sớm tận dụng cơ hội rồi, tranh thủ lần này để có cơ hội lấy cảnh.
“Đợi đến lúc quay chụp, chúng tôi có thể sẽ chiếm dụng đường xi măng mới xây kia một chút, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của thôn dân. Chuyện này có thể sẽ có chút ảnh hưởng đối với thôn Hoan Hỉ.”
“Tôi sẽ đi giúp đỡ làm việc.” Cao Hạo Vũ đột nhiên lên tiếng.
Cao Cường Khuê hài lòng gật đầu, “Vấn đề này không lớn, nói rõ với thôn, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý phối hợp.”
“Ngoài ra tôi còn cần mấy người phối hợp với chúng tôi để hoàn thành việc ghi hình.” Nhan Từ do dự một chút, “Việc này có chút giống NPC trong trò chơi, phối hợp với khách hoàn thành nhiệm vụ liên quan.”
“Là cái gì vậy?”
Từ NPC hiển nhiên là đã chạm tới điểm mù tri thức của Cao Cường Khuê.
“Cha, con biết ý nghĩa của nó, chính là nhân vật trong trò chơi trợ giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ.” Cao Hạo Vũ nói:
“Cũng giống như cha, nhiệm vụ của người cũng là trợ giúp dân chúng làm việc, chính là như vậy.”
Lời giải thích của Cao Hạo Vũ khiến Lâm Dật và Nhan Từ có chút muốn cười.
Nhưng cách nói của cậu ấy cũng có chút hợp lý, nên bọn họ cũng không giải thích thêm.
“Như vậy không được a, thân phận của cha đặc thù, không thể quay tiết mục được.”
Lâm Dật:…
Nhan Từ:…
Thật may, chúng tôi cũng không cần ông.
“Nhan đạo diễn, nhiệm vụ này có thể đổi thành người khác hay không?” Cao Cường Khuê thử thăm dò.
“Có thể, có thể.” Nhan Từ nói:
“Tìm mấy người trẻ tuổi là được rồi, nhưng nhất định phải thông minh một chút, không sợ hãi khi nhìn thấy người lạ, tôi cảm thấy Tiểu Vũ cũng không tệ.”
Cao Hạo Vũ là người thành thật chất phác, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của Nhan Từ, nhưng cậu ấy lại là con trai của Cao Cường Khuê, vẫn nên vuốt mông ngựa một chút.
“Nếu cô cảm thấy con trai của tôi được, vậy thì để nó làm, nhưng chỉ mình nó hẳn là còn chưa đủ đúng không.”
Cao Cường Khuê cười ha hả, sau đó nhìn Cao Hạo Vũ,
“Con trai, không phải con còn có mấy người bạn trên trấn sao, có thể chọn ra mấy người phù hợp hay không?”
Cao Hạo Vũ nghĩ một lúc, “Con cảm thấy Trương Hòa Bình rất được.”
“Tiểu tử kia mà được sao.” Cao Cường Khuê ghét bỏ nói: “Cả ngày nghịch ngợm gây sự, không thấy bóng dáng, cha cảm thấy nó không đáng tin cậy.”
“Cậu ấy hiện tại đã thay đổi rồi, quan trọng nhất là đã thấy qua việc đời, lợi hại hơn con.”
“Thấy qua mặt gì của xã hội rồi?”
“Cậu ấy là người đầu tiên trong trấn chúng ta đến Diba.”
Lâm Dật:???
Nhan Từ:???
“Tiểu tử kia còn đến Diba sao?!”
Cao Cường Khuê ngoài ý muốn nói: “Đó là nơi mà người tốt đến sao, tiểu tử này thật sự là không học được cái gì tốt cả.”
Lâm Dật:…
Nhan Từ:…
Ngài không cần như vậy có được không, hai chúng tôi cũng từng đến đó!
“Chỗ kia quả thực loạn một chút, nhưng con nghe Trương Hòa Bình nói, người bình thường người không đi được đâu, nếu trong túi không có 18 ngàn tệ thì không đủ để tiêu phí tại đó đâu.” Cao Hạo Vũ nói:
“Dù sao người của trấn chúng ta cũng chỉ có cậu ấy từng đến đó, không ai có kiến thức hơn cậu ấy cả.”
Cao Cường Khuê nhìn Lâm Dật và Nhan Từ.
“Các người cảm thấy nó có được không? Tôi sẽ kêu nó đến để cho các người nhìn xem?”
“Có thể, có thể.”
Về phần chọn người, Nhan Từ cũng không có yêu cầu quá lớn, dù sao chỉ là phối hợp quay tiết mục, có thể tự nhiên một chút, đừng khẩn trương là được rồi.
Về phần bản tính của người này là tốt là xấu, cô cũng không lo lắng, dù sao người xem cũng không quan tâm.
Hơn nữa, người ta đã đến hộp đêm một chuyến, chuyện này cũng không tính là gì cả.
“Con hiện tại sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Cao Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Trương Hòa Bình.
“Cậu đang ở chỗ nào vậy, cha tôi tìm cậu có chút việc, có thể tới đây một chuyến hay không.”
“Đừng đùa nữa, việc này rất quan trọng, nhanh đến đây đi.”
“Tại sân sau nhà lão Tôn, mau tới đi.”
Nói xong chuyện chính, Cao Hạo Vũ cúp điện thoại.
“Cậu ấy đang đánh Bi-a trên trấn, lập tức sẽ tới ngay.”
“Được.”
Không đến vài phút, một thanh niên tóc vàng đi vào từ bên ngoài, trong miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, tuổi tác cũng không tính là lớn.
Người này chính là Trương Hòa Bình trong miệng Cao Hạo Vũ.
Là người đàn ông duy nhất của trấn Tứ Phương từng đến Diba.
------
Dịch: MBMH Translate