Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 116 - Chương 114. Tôi Là Lâm Dật

Chương 114. Tôi Là Lâm Dật
Chương 114. Tôi Là Lâm Dật

Sắc mặt Kỷ Khuynh Nhan không thay đổi, cười nói:

“Hoặc một ngày khác, hãy đến văn phòng của tôi để thảo luận, vừa lúc để Ngụy tổng hiểu thêm về công ty của chúng tôi.”

“Đến văn phòng thảo luận, làm sao có thể vừa ăn vừa thoải mái được.” Ngụy Tử Dương cười nói: “Một dự án lớn như vậy ngay trước mắt, chẳng lẽ nào Kỷ tổng không định ăn tối sao?”

“Cái này…”

“Không cần ăn.”

Ngay khi Kỷ Khuynh Nhan do dự, thì Lâm Dật đã lên tiếng thay.

Ngụy Tử Dương quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông đẹp trai đứng ở phía sau, lông mày cau lại.

“Anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô ấy không có thời gian đi ăn cùng anh, vì vậy hãy dẹp bỏ ý nghĩ này càng sớm càng tốt đi.”

“Ha ha, không có thời gian đi ăn với tôi, chẳng lẽ có thời gian đi ăn với anh?”

“Tất nhiên, nếu anh không tin, hãy hỏi cô ấy.”

Ánh mắt của Ngụy Tử Dương nhìn về phía Kỷ Khuynh Nhan.

“Nguỵ tổng, trong khoảng thời gian gần đây, tôi đã có hẹn với Lâm Dật, về lời mời của anh e rằng phải xin lỗi rồi.” Kỷ Khuynh Nhan lịch sự nói.

Ngay sau khi cô nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.

Không ai không biết Kỷ Khuynh Nhan của tập đoàn Triều Dương là nữ thần nổi tiếng lạnh lùng, muốn mời cô ấy ăn cơm cũng không dễ dàng chút nào.

Nhưng bây giờ cô ấy đã nói ra lời như vậy, có thể thấy được, thân phận của anh chàng này nhất định không tầm thường.

Ngụy Tử Dương cười lắc đầu: “Kỷ Tổng thật sự là người phụ nữ có tài không thua gì đấng mày râu, hạng mục một trăm triệu, nói không cần là không cần, thật khâm phục.”

“Ai nói hạng mục do công ty thiết kế Nhã Lạc nhất định sẽ giao cho anh?” Lâm Dật nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy hạng mục này có thể rơi vào tay tập đoàn Triều Dương.”

“Haha, anh đang đùa à?” Ngụy Tử Dương cười nói:

“Bà chủ của công ty thiết kế Nhã Lạc là chị họ của tôi, từ trước đến nay chúng tôi luôn là mối quan hệ hợp tác. Anh nghĩ chị họ của tôi sẽ giao hạng mục này cho ai?"

“Chị họ của anh thì sao? Tôi vẫn cảm thấy rằng hạng mục này sẽ rơi vào tay tập đoàn Triều Dương."

Nhìn thấy biểu cảm chắc chắn của Lâm Dật, vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều có hơi khó hiểu.

Anh có thể hẹn gặp với Kỷ Khuynh Nhan đủ để cho thấy địa vị của anh phù hợp với cô.

Mà hiện tại, trước mặt Ngụy Tử Dương lại nói ra câu nói như thế này, có lẽ anh ta thật sự có khả năng làm được.

“Có vẻ như Kỷ tổng đã tìm ra một người đàn ông rất lợi hại, dường như có khả năng giật miếng mỡ này từ tay của Ngụy Tử Dương."

“Nếu không đủ bản lĩnh, làm sao có thể lọt vào mắt của Kỷ tổng? Tôi không tin là không có năng lực.”

“Thật thú vị, xem xem Ngụy Tử Dương đáp trả thế nào.”

Ngụy Tử Dương khẽ cau mày, cho dù hắn và chị họ có quan hệ tốt, nhưng xét cho cùng cũng là vì lợi ích.

Nếu người đàn ông trước mặt có bối cảnh vững chắc hơn, dự án này thật sự khó nói.

“Mọi người đều đoán sai rồi. Người này hiện tại là giảng viên. Trước đây làm tài xế Didi, không phải người giàu có gì cả.”

Người phụ nữ đang nói chuyện là một người phụ nữ mặc váy đỏ, lúc nãy ngồi bên cạnh Lâm Dật, là người phụ nữ đã sinh hai đứa con.

Người phụ nữ mặc váy đỏ ôm ngực tỏ vẻ khinh thường.

Trong lòng oán thầm, dám làm cho bà đây không vui, anh cũng đừng mong được yên

”Thầy giáo sao, không phải chứ? Lúc trước còn lái xe Didi? Kỷ tổng sao lại có thể tiếp xúc với người đàn ông như vậy?”

Thân phận đã bị người phụ nữ mặc váy đỏ vạch trần, làm cho bữa tiệc rượu bước vào một hồi sóng to gió lớn.

Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì thân phận của Lâm Dật quá thấp kém!

Không xứng với Kỷ Khuynh Nhan chút nào!

Ngoài ra, họ cũng rất tò mò, thậm chí là một chút buồn cười.

Chỉ là một tiểu bạch kiểm, lấy đâu ra dũng khí thách thức Ngụy Tử Dương?

Với thực lực của Ngụy Tử Dương, anh ta có thể tùy tiện bóp chết người này.

“Haha…”

Ngụy Tử Dương không kiềm được nữa, trực tiếp cười ra tiếng.

Vừa rồi còn tưởng rằng, Lâm Dật là một phú nhị đại nào đó, nếu thật như vậy, mình thật sự không thể đấu lại anh ta.

Xem ra hiện tại, anh ta chỉ là một tên giảng viên, hơn nữa trước kia còn là một tài xế lái Didi, có tư cách gì so với chính mình?

Thật là buồn cười.

“Anh bạn, anh đến đây là để diễn hài sao?” Ngụy Tử Dương cười ra nước mắt: “Anh cho rằng dựa vào thân phận giảng viên, có thể so với tôi sao?

“Đủ rồi!”

Kỷ Khuynh Nhan không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng nói:

“Nếu Lâm Dật là giảng viên đại học thì sao, điều này không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng tôi!”

“Không không không, đừng hiểu lầm tôi, Kỷ tổng, tôi không nghi ngờ mối quan hệ của hai người, chỉ là tôi thấy anh ta hơi ngạo mạn.” Ngụy Tử Dương nói:

“Một giảng viên đại học nói rằng anh ta có thể nhận được hạng mục do Nhã Lạc thiết kế, không phải là rất buồn cười sao.”

Không chỉ Ngụy Tử Dương mà tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được cười.

Người này khá thú vị, thực sự cho rằng mình đẹp trai nên muốn làm gì thì làm sao.

"Giảng viên đại học bị sao vậy? Dù sao tôi cũng đến từ Đại học Sư phạm Trung Hải, so với giảng viên các trường khác vẫn tốt hơn nhiều."

“Haha, đó là Đại học Sư phạm Trung Hải! Tôi còn tưởng là một trường nổi tiếng như Đại học Phúc Đán hay Đại học nào danh giá hơn cơ.”

“Không phải là 985 cũng không phải 211. Làm sao có thể nói ra được.”

“Người này là cảm thấy bản thân quá tốt, Kỷ tổng, sao cô có thể biết được loại người như vậy.”

“Trường học này, có thể dễ dàng đi vào, đổi lại là tôi mang ra nói cũng cảm thấy ngại.”

“Các người!”

“Được rồi, không phải việc của em.”

Kỷ Khuynh Nhan muốn giúp Lâm Dật giải vây, nhưng Lâm Dật bị ngăn cản lại.

Chuyện nhỏ này anh có thể tự mình xử lý được, không cần cô giúp.

Cô bĩu môi, không cần em giúp thì cứ nói thẳng, hung dữ với em làm gì.

"So với các trường như Đại học Phúc Đán hay những đại học danh giá khác, Đại học Sư Phạm Trung Hải không phải là ngôi trường tốt, nhưng tôi hy vọng mọi người sẽ tập trung vào hạng mục và không cần phải chú ý đến nghề nghiệp của tôi."

“Haha, nghề nghiệp của anh có thể chứng minh được một số vấn đề nhất định.” Ngô Tử Dương nói:

“Tôi muốn biết, với tư cách là một giảng viên đại học, anh có năng lực gì để giải quyết hướng đi của hạng mục lần này.”

Lâm Dật nhún vai: "Nếu không tin, có thể gọi điện thoại cho chị họ của anh, như vậy chẳng phải rõ ràng hơn sao.”

“Được, xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu(*), vậy tôi sẽ cho anh sáng mắt.”

(*)ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.

Nói xong, Ngụy Tử Dương lấy điện thoại ra gọi điện cho chị họ Quan Nhã.

Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối.

“Tử Dương, cậu tìm tôi.”

“Chị họ, em muốn hỏi, liên quan đến dự cải tạo lại bến cảng Vọng Giang, chị có ứng viên phù hợp cho phần kỹ thuật không?”

“Cậu nói cái gì? Từ trước tới giờ hạng mục bên chị đều không phải cho bên cậu làm sao? Bây giờ cậu không muốn nhận dự án này?"

Ngay sau khi nghe được câu nói này, vẻ mặt mọi người đều suy ngẫm.

Rất rõ ràng, nhà người ta phù sa không chảy ruộng người ngoài(*), không cần Nguỵ Tử Dương nói, đã để cái tốt cho anh ta.

(*)ý nói lợi ích, đồ tốt không để cho người ngoài.

“Em biết hạng mục này là dành riêng cho em, nhưng em đã gặp một người nói rằng anh ta có khả năng nhận hạng mục này, anh ta nói anh ta sẽ đưa hạng mục này bất kì cho ai.”

“Cậu đùa à, anh ta bao nhiêu tuổi? Có khả năng thay đổi quyết định của tôi sao?”

“Haha…”

Mọi người có mặt không nhịn được cười lớn.

Bà chủ công ty thiết kế Nhã Lạc đã lên tiếng, để xem anh ta có thể nói gì được nữa.

Kỷ Khuynh Nhan nhăn mày lại, rốt cuộc là Lâm Dật muốn làm gì?

Sao lại đặt mình vào tình thế khó xử như thế?

Ngụy Tử Dương lắc điện thoại, "Anh nghe chưa, chị họ tôi đã nói rồi, dự án này thuộc về tôi, anh còn muốn nói gì nữa?"

Lâm Dật bước tới với một nụ cười nhạt, nói vào điện thoại:

“Tôi là Lâm Dật.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 114.
Bình Luận (0)
Comment