Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 117 - Chương 115. Lần Tiếp Xúc Thân Mật Đầu Tiên

Chương 115. Lần Tiếp Xúc Thân Mật Đầu Tiên
Chương 115. Lần Tiếp Xúc Thân Mật Đầu Tiên

"Anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng tự mình giới thiệu bản thân, thì sẽ có người nhận ra sao?"

Mọi người có mặt ở đây đều nhìn Lâm Dật như một kẻ ngốc.

Cảm thấy cái người này, có lẽ là bị rút não ra rồi.

"Ngài là Lâm tổng!"

Câu nói kinh ngạc của Quan Nhã khiến cho tất cả mọi người đang cười nhạo đều phải im bặt, biểu cảm đứng hình ngay lập tức.

"Trí nhớ của cô vẫn rất tốt, vẫn còn nhớ giọng nói của tôi.”

“Lâm tổng nói đùa rồi, tôi làm sao có thể quên được giọng của ngài.” Quan Nhã khách khí nói.

"Chị họ, chị nói gì cơ, lẽ nào chị quen biết cái người tên Lâm Dật này?" Ngụy Tử Dương kinh ngạc hỏi lại: "Hơn nữa anh ta chỉ là một giảng viên một trường đại học tồi. Chị gọi anh ta là Lâm tổng làm gì?"

“Làm sao có thể không nhận ra được!” Quan Nhã nói:

"Bến cảng Vọng Giang là sản nghiệp của Lâm tổng, hơn nữa dự án cải tạo 800 triệu, chính là do Lâm tổng giao cho chị. Cậu nói xem tại sao chị lại gọi anh ấy là Lâm tổng?”

"Chị, chị nói gì cơ, bến cảng Vọng Giang lại chính là sản nghiệp của anh ta!"

Tất cả mọi người có mặt nghe xong đều ngẩn ra, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Dật.

Ai cũng không nghĩ tới, người đàn ông này lại là ông chủ của bến cảng Vọng Giang!

"Bây giờ, anh có phải nên tin là tôi có quyền quyết định dự án này rồi chứ?"

Vả mặt!

Chát chát!

Sắc mặt Ngụy Tử Dương lúc đỏ lúc trắng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

800 triệu đó là của người ta, bản thân mình lại đứng ở đây trang bức.

Cái này mẹ nó cũng quá vả mặt rồi!

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Khuynh Nhan trừng lên, trong lòng nàng lúc này cũng chấn động không hề kém bất cứ ai.

Vậy mà lại bí mật mua cả bến cảng Vọng Giang!

Hơn nữa lại còn tùy ý bỏ 800 triệu tiến hành cải tạo dự án, vậy đến cùng anh ta có bao nhiêu tiền?

"Tin rồi, tin rồi."

Ngụy Tử Dương gật đầu, khom lưng nói: "Lâm tổng, vừa rồi thật mạo phạm, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi."

"Vậy bây giờ, tôi có đủ tư cách để hẹn Kỷ Khuynh Nhan đi ăn tối không?"

“Đương nhiên là có, đương nhiên là có.” Ngụy Tử Dương gật đầu nói: “Trong số những người ở đây, không ai có thể có tư cách hơn ngài để hẹn Kỷ tổng ăn cơm.”

Ngụy Tử Dương không ngốc, anh ta biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ngay cả chị họ trước mặt người này cũng phải cúi đầu khom lưng nói chuyện, huống chi là mình.

"Được rồi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi, tôi chỉ thuận tiện tới xem một chút thôi"

Nói xong, Lâm Dật đi về hướng cửa, chỉ để lại cho đám người, bóng lưng muốn gần mà không gần được.

“Bà nội nó, thật sự là mất mặt.” Người phụ nữ váy trắng lúc trước có ý tiếp cần Lâm Dật tức giận mắng một câu: “Sớm biết anh ta lợi hại như vậy, mình nên bày ra vẻ mặt dày mày dạn theo tới cùng rồi.”

"Mau từ bỏ những suy nghĩ viển vông đó đi, người giống như anh ta, chỉ có người phụ nữ đẳng cấp như Kỷ Khuynh Nhan, mới có thể lọt vào mắt xanh của anh ta, hai chúng ta không thể với tới được."

“Vậy thì tôi sẽ làm tình nhân của anh ta, để anh ta chơi đùa miễn phí còn không được sao.” Người phụ nữ váy trắng nói, “Phú nhị đại đẳng cấp như thế này, không dễ dàng gì gặp được đâu”.

Ra khỏi hội trường, Lâm Dật trở lại phòng tổng thống nghỉ trưa, chuẩn bị chờ Kỷ Khuynh Nhan làm việc xong.

Gần một giờ sau, Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.

"Anh đang ở đâu?"

"Phòng 2306, em lên đây là được rồi."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, chưa đến vài phút, liền nghe thấy tiếng Kỷ Khuynh Nhan gõ cửa.

Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan đã thay bộ lễ phục, quần jean xanh, giày cao gót màu đen, búi tóc cao, gọn gàng và nhẹ nhàng.

“Lâm Dật, anh vẫn là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng sẽ khiến cho mọi người giật mình, vậy mà lại thầm lặng thu mua bến cảng Vọng Giang.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Cũng không phải là thầm lặng, lại cũng không phải chuyện to tát gì cả, chỉ là không thông báo rộng rãi mà thôi."

“Em thực sự có hơi không thể nhìn thấu anh.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Một bên làm công việc sinh hoạt bình thường, một bên lại đầu tư những sản nghiệp khác, chiêu trò của anh cũng sâu quá rồi.”

"Anh làm gì có chiêu trò gì đâu, đây đều là công việc thường ngày của anh mà."

“Thôi đi, em nói không lại anh.” Kỷ khuynh Nhan cười nói: “Có điều anh yên tâm, mặc dù chúng ta đang có một mối quan hệ tốt, nhưng trên phương diện làm ăn, chuyện nào ra chuyện đó, em chắc chắn đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ cải tạo bến cảng.”

“Dừng dừng dừng, ngừng lại.” Lâm Dật nói:

"Anh nói sẽ giao dự án bến cảng Vọng Giang cho em lúc nào. Em nghĩ nhiều rồi."

"Không giao cho em?"

“Đúng vậy.” Lâm Dật nói: “Mặc dù dự án cải tạo là do anh đề xuất, nhưng ở Trung Hải có nhiều công ty như vậy, anh không nhất thiết phải chọn Tập đoàn Triều Dương nha.”

"Hừ, nếu như anh không giao dự án cho em, vậy thì anh chết với em."

Kỷ Khuynh Nhan xắn tay áo, nắm lấy eo thịt mềm mại của Lâm Dật.

"Ai ai ai, em người phụ nữ này bị làm sao vậy, chỉ là không giao dự án cho em, liền đã động tay động chân rồi, quá bạo lực rồi."

“Động tay động chân đã là gì.” Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói: “Nếu như anh không giao dự án cho em, em sẽ cắn anh đấy.”

"Em tiểu quỷ này, ba ngày không đánh, liền lật ngói giở trò đúng không?"

Lâm Dật siết chặt eo Kỷ Khuynh Nhan.

A!

Người phía sau hét lên một tiếng, thân thể mất thăng bằng trực tiếp ngã xuống giường, bị cả người Lâm Dật đè lên.

Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, chưa đến 10 cm.

Lồng ngực của Kỷ Khuynh Nhan nhấp nhô, khuôn mặt quyến rũ của cô ửng hồng như quả anh đào.

Hơi nóng phả vào nhau, giống như thôi tình mê vụ, khiến nhịp tim của hai người càng đập mạnh hơn.

"Không phải muốn dự án này sao? Giao cho em cũng được, có điều có phải nên trả chút giá không?" Lâm Dịch cười nói.

"Đồ lưu manh, nằm mơ đi."

“Mạnh miệng đúng không.” Lâm Dật nói: “Vậy thì anh sẽ không đứng dậy, dù sao cũng rất mềm mại, đè xuống cũng khá thoải mái.”

“Mau đứng dậy, đè chết em rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói nhỏ.

"Chuyện dự án, anh tạm thời không cùng em truy cứu nữa, nhưng chuyện son môi vị xoài, chúng ta có phải nên nói rõ ràng không?"

Kỷ Khuynh Nhan mặt càng đỏ hơn: "Anh đang đè em, làm sao em có thể thực hiện lời hứa."

"Lúc này mới đúng nha."

Lâm Dật đứng dậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng vội vàng từ trên giường đứng dậy, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa giảm bớt.

"Bắt đầu đi, anh đợi lâu lắm rồi."

"Anh, anh trước tiên nhắm mắt lại đã."

"Được rồi, vẫn nhiều trò như vậy."

Lâm Dật nhắm mắt lại, vài giây sau, trên môi truyền đến cảm giác mát lạnh.

Có điều cảm giác này với cảm giác dự liệu của Lâm Dật không giống nhau lắm.

Khi anh mở mắt ra liền phát hiện, Kỷ Khuynh Nhan đang đắc ý cầm một thỏi son, thoa lên môi của mình.

Lúc này, cô đã chạy ra tới cửa rồi.

“Được rồi, em đã hoàn thành lời hứa của mình.” Kỷ Khuynh Nhan trông như một con cáo nhỏ đắc ý, với biểu cảm đáng yêu.

"Anh thấy em đúng là không bị giáo huấn liền giở trò ma quỷ."

Lâm Dật từ ghế đứng lên, chuẩn bị đuổi theo.

"Lêu lêu, anh không đuổi kịp em đâu."

Kỷ Khuynh Nhan làm mặt quỷ, sau đó lao ra cửa, Lâm Dật không chút do dự đuổi theo.

Nhìn thấy Lâm Dật đuổi theo, Kỷ Khuynh Nhan nhanh chóng tăng tốc, nàng phát hiện phía trước có hai nữ phục vụ, liền nghĩ ra một cách.

"Hai vị, người đàn ông phía sau là kẻ xấu, các cô mau giúp tôi ngăn cản hắn lại."

Hai cô phục vụ nhìn một lượt, đây không phải là Lâm tổng sao?

Người xấu cái cọng lông ấy!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 115.
Bình Luận (0)
Comment