Nếu như đổi lại là người khác, hai nữ phục vụ thực sự có thể làm theo lời của Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng hiện tại thì không thể được, người đuổi theo phía sau chính là Lâm tổng.
Vậy thì tuyệt đối không thể ngăn cản!
Quản lý Vương đã rất nghiêm túc nói về chuyện này rồi, không cần biết là ai, đều không được làm chậm trễ việc Lâm tổng tán gái!
Nếu không liền cuốn gói rời đi!
Vì vậy, nên làm như thế nào, dường như đã rất rõ ràng rồi!
Dặn dò hai nữ phục vụ xong, Kỷ Khuynh Nhan lại đắc ý hướng về phía Lâm Dật làm mặt quỷ.
"Có người ngăn anh lại, xem anh bắt em thế nào."
Lâm Dật ngừng đuổi theo, đứng yên mỉm cười nhìn Kỷ Khuynh Nhan.
"Vậy anh muốn xem xem, em làm sao để chạy ra được."
"Vậy anh nhìn cho kỹ vào nha, dù sao anh cũng sẽ không đuổi kịp em, lêu lêu..."
Làm mặt quỷ xong, Kỷ Khuynh Nhan xoay người rời đi, thang máy chỉ cách cô mấy mét, chỉ cần vào thang máy, Lâm Dật nhất định sẽ không đuổi kịp cô.
Ngay lúc này, Kỷ Khuynh Nhan phát hiện ra cánh tay của cô đã bị siết chặt, bị bắt lại từ phía sau.
Lúc này mới phát hiện, người bắt mình lại chính là hai nữ phục vụ!
"Các cô làm gì vậy."
“Thưa cô, thực sự xin lỗi, Lâm tiên sinh là hội viên cao cấp của khách sạn chúng tôi. Mọi hành động của chúng tôi đều phải làm theo ý Lâm tiên sinh, vì vậy rất xin lỗi."
"Này này, sao các cô lại như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan không muốn, cố gắng thoát ra, nhưng không có tác dụng gì.
Lâm Dật mỉm cười nhìn hai người phục vụ, ngược lại rất biết cách làm việc, có lẽ là do Vương Thiên Long dạy dỗ.
Sau này sẽ bảo Vương Thiên Long cho bọn họ tiền thưởng, thật biết cách làm việc.
Lâm Dật cười đi tới trước mặt Kỷ Khuynh Thanh: "Em không phải muốn chạy sao, để anh xem xem em chạy như thế nào."
Kỷ Khuynh Nhan khóc không ra nước mắt, không bảo các người chơi như thế này mà!
Đây rõ ràng là bắt nạt người khác mà.
"Đem cô ấy mang đến phòng tôi."
"Tôi biết rồi Lâm tiên sinh."
Kỷ Khuynh Nhan chấp nhận số phận của mình, bản thân sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ.
Thật vất vả mới có thể nghĩ ra cách hay như vậy, vốn dĩ cho rằng có thể thắng được một ván, không ngờ tới lại rơi vào tay anh.
Mình thật là đáng thương.
Lúc này, những người ở các phòng khác, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, đều thận trọng mở cửa, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Đáng ngạc nhiên lại phát hiện ra một phú nhị đại đang trói một người đẹp cực phẩm mang vào phòng của mình.
“Mẹ nó trâu bò thật! Lại có thể chơi như này!"
Kỷ Khuynh Nhan được đưa trở lại phòng, đôi mắt to đẹp của cô ấy cong thành trăng lưỡi liềm, tít mắt cười với Lâm Dật.
"Đùa với anh thôi, đừng nghiêm túc như vậy."
"Có vẻ người nghiêm túc là em đó." Lâm Dật cười nói: "Lấy thỏi son là muốn lừa anh phải không? Thật không ngờ đây lại là phong cách của Kỷ tổng."
"Người ta là xấu hổ mà."
"Trước đây không phải là đã từng hôn một lần rồi sao? Có gì mà xấu hổ."
Lâm Dật có chút không nói nên lời, phụ nữ thật sự khó hiểu.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Lần này em không lừa anh, chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa, chúng ta đều là những người văn minh, không nên động tay động chân."
Một nụ hôn đơn thuần, Kỷ Khuynh Nhan vẫn có thể chấp nhận được, nếu Lâm Dật lộn xộn, cô sẽ không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Được rồi, anh sẽ cho em một cơ hội khác."
"Vậy anh đợi em một lát."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan lấy trong túi ra một chiếc khăn giấy tẩy trang, lau hết son trên môi, sau đó lấy son môi có vị xoài ra, thoa lên môi.
"Nào, đến đi."
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng, xấu hổ nói.
"Đây mới là thật này."
Yên lặng, môi của Kỷ Khuynh Nhan từ từ tiến lại gần Lâm Dật, sau đó nhắm mắt lại, quyết định hôn lên.
Khoảnh khắc chạm vào khóe miệng Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan có một cảm giác khó thở, nhịp tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Lâm Dật không nghĩ nhiều, bàn tay to ôm lấy eo của Kỷ Khuynh Nhan, mềm mại như không xương, đầy đặn, cảm giác thật thoải mái.
Sau một vài giây, đôi môi tách ra.
Kỷ Khuynh Nhan ôm ngực, thở hổn hển.
Dù là lần thứ hai nhưng có lẽ vẫn chưa thích ứng được.
"Không tồi, vẫn là vị xoài ngon hơn."
“Đúng là chỉ biết bắt nạt người khác.” Kỷ Khuynh Nhan không cam tâm tình nguyện nói: “Sớm biết anh đang ở khách sạn Bán Đảo em sẽ không nói như vậy.”
“Quá muộn rồi.” Lâm Dật cười nói: “Lần sau phải nhớ kỹ, em không đấu lại anh đâu.”
"Cắt, anh chờ đó, lần sau nhất định không để anh đạt được!"
“Vậy anh sẽ đợi.” Lâm Dật nói, “Tối nay em có dự định gì không, vẫn quay về nhà sao?
"Anh có ý gì?"
"Ở đây có phòng sẵn, trực tiếp ở lại đây đi, coi như anh tiết kiệm tiền cho em."
“Em thấy anh là muốn chiếm tiện nghi của em thì có.” Kỷ Khuynh Nhan phồng má lên nói.
"Nếu thật sự anh muốn chiếm tiện nghi của em, anh sẽ dùng chiêu trò này sao, trực tiếp động tay động chân rồi."
"Nói anh là đồ lưu manh, một chút cũng không sai."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã đặt túi xách của cô ấy xuống, nhìn có vẻ như cô không định rời đi.
Sau đó, cả hai cùng nhau đi ăn bữa tối rồi cùng nhau dạo phố trước khi về khách sạn nghỉ ngơi.
"Anh ngủ một giường, em ngủ một giường, nửa đêm an phận đi ngủ, đừng có động tay động chân với em."
Phòng tổng thống là một gian phòng xếp, bên trong phòng ngủ có hai cái giường lớn, Lâm Dật đã chia sẵn giường.
"Không nên, cô nam quả nữ ngủ chung một phòng sẽ có chuyện đó."
Mặc dù những gì làm hôm nay đều rất to gan, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận của Kỷ Khuynh Nhan.
Nếu như phải ngủ cùng một phòng, cô vẫn không thể tiếp nhận được.
“Cũng đúng, vậy em ngủ trên sô pha còn anh ngủ trên giường.” Lâm Dật nói: “Vừa lúc anh thích ngủ khỏa thân, ngủ cùng một phòng với em cũng không tiện.”.
“Hừ, em mới không ngủ trên ghế sô pha.” Kỷ Khuynh Nhan nói: ”Lớn như này rồi, vẫn còn ngủ khỏa thân, thật không biết xấu hổ.”
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan đẩy Lâm Dật ra: "Mau ra ngoài ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn phải chở em đi làm."
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Dật nhàn rỗi buồn chán chơi vài ván game với Bách Điệp Quần rồi mới đi ngủ.
Lâm Dật có chút ngưỡng mộ với người được gọi là Bách Điệp Quần này. Ngoại trừ một số thời điểm cụ thể trong ngày, thời gian còn lại đều có thể thấy cô ấy chơi game.
Lẽ nào cuộc sống của cô ấy chỉ có game?
Không nhàm chán sao?
…
Sáng ngày hôm sau, Khi Lâm Dật tỉnh dậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng dậy rồi.
Cả hai đến nhà hàng ăn sáng đơn giản, sau đó cùng nhau đi làm.
"Chuyện dự án, em tìm thời gian để nói chuyện với công ty thiết kế Nhã Lạc đàm phán cho tốt, anh sẽ nói trước với cô ấy, cô ấy sẽ tiếp đãi em.”
Trước khi Kỷ Khuynh Nhan xuống xe, Lâm Dật nói.
“Hihi, Lâm Dật, cám ơn anh.” Kỷ Khuynh Nhan nghiêm túc nói.
"Khách sáo cái gì."
Muahh ~~~
Kỷ Khuynh Nhan tới hôn lên má Lâm Dật như chuồn chuồn đạp nước.
"Phần thưởng cho anh, cũng là vị xoài."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan giống như một chú chim vui vẻ, xuống xe với tâm trạng vui vẻ không cho Lâm Dật có cơ hội nói.
"Bôi cũng nhiều quá rồi, anh vẫn phải lau."
Trêu chọc một câu, Lâm Dật liền lái xe rời đi, trực tiếp đến tập đoàn Viễn Đông.
Tòa tháp đôi Song Tử đã là của bản thân rồi, trước tiên phải đem phần sản nghiệp này nhận về đã.
------
Dịch: MBMH Translate