Sau gần hai mươi phút đã đến nơi, tập đoàn Viễn Đông nằm ở trung tâm thành phố.
Trước đây đã từng làm việc ở tập đoàn Triều Dương nên Lâm Dật khá là hiểu rõ về ngành này.
Tập đoàn Viễn Đông và tập đoàn Triều Dương đều là những công ty phát triển bất động sản.
Nhưng cả hai tập đoàn có bản chất khác nhau.
Về quy mô, Tập đoàn Viễn Đông cơ bản đã chiếm được vị trí dẫn đầu của ngành, trong khi Tập đoàn Triều Dương còn kém rất xa.
Ở trong ngành này, Tập đoàn Viễn Đông chỉ làm ở mảng bất động sản thương mại và rất ít khi làm về lĩnh vực nhà ở dân dụng.
Mà Tập đoàn Triều Dương thì tập trung vào lĩnh vực nhà ở dân dụng, giữa hai bên không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Tòa nhà rộng lớn tráng lệ của tập đoàn Viễn Đông tuy không bằng toà tháp đôi Song Tử mới xây gần đây, nhưng trước đây cũng là một trong những công trình mang tính bước ngoặt của Trung Hải.
Chỉ là trong những năm gần đây, với sự phát triển kinh tế nhanh chóng, một số đặc thù có phần giảm sút, nhưng cũng không cản trở vị thế của nó ở Trung Hải.
Nhìn thấy tòa nhà Viễn Đông cao ngất, Lâm Dật cảm thán trong lòng.
Đế chế kinh doanh tuyệt mỹ của của mình sẽ bắt đầu ở đây.
Lâm Dật nhìn xung quanh, tìm được cổng khu A, chuẩn bị đi vào tìm phó giám đốc của tập đoàn Viễn Đông - La Vạn
Nhưng anh lại phát hiện ra, có rất nhiều người đứng ở cổng, tất cả đều mặc vest và đi giày da, liên tục nhìn vào đồng hồ, hình như có chuyện quan trọng sắp diễn ra.
"Lâm Dật, có phải là cậu không?"
Nghe thấy có tiếng người nói phía sau, anh liền quay lại tìm, thì thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu xám.
Trên ngực áo cô ấy còn đeo một huy hiệu màu xanh lam, có vẻ là một nhân viên của tòa nhà nào đó gần đây.
Mặc dù mặc đồng phục công sở, nhưng ngoại hình của người phụ nữ này thực sự rất tốt, là người nổi bật dễ thấy nhất trong đám đông.
"Mạc Thanh Uyển?"
Vài giây sau, Lâm Dật nhận ra người phụ nữ này là ai, nàng là hoa khôi của lớp anh thời đại học.
Lâm Dật nhớ rằng, khi đó, Mạc Thanh Uyển không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
Ở Trường đại học Bách Khoa nam nhiều nữ ít này, khi nàng bước đi trong khuôn viên trường, giống như ngôi sao chói lóa trên bầu trời.
Suốt 4 năm đại học, đều là những ngày trải qua trong hoàn cảnh chúng tinh phủng nguyệt(*).
(*)đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Chỉ là đã hơn nửa năm không gặp, trên người cô ấy không còn nét ngây ngô như xưa, đã có chút trải đời hơn.
“Thực sự là cậu à.”
Mạc Thanh Uyển mỉm cười, nhìn thấy Lâm Dật, nụ cười không thể che giấu trên khuôn mặt của cô.
"Không tệ nha, tớ cảm thấy cậu đẹp trai hơn một chút so với thời đi học đấy."
“Cũng được, quá khen quá khen.”
“Đây là sao vậy, đường đường là hotboy của trường, lại còn có thể khiêm tốn như thế này sao.” Mạc Thanh Uyển nói đùa: “Hồi đi học, khi đưa cho tớ bức thư tình không phải cậu đã rất dũng cảm sao. "
"Ừm ... "
Lâm Dật sờ mũi, không ngờ chuyện này lại khiến cô ta hiểu lầm mình cho đến bây giờ.
"Bức thư tình đó không phải tôi viết cho cậu, là lão nhị bạn cùng phòng kí túc xá của chúng tôi viết cho cậu nhưng cậu ấy không đủ dũng khí nên tôi đã thay cậu ấy."
Khi còn đi học, Lâm Dật là lão đại của phòng ký túc xá, người có quan hệ tốt nhất với anh chính là lão nhị Trương Tùng.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Dật ở lại Trung Hải, còn Trương Tùng chuyển đến Yến Kinh, bây giờ chỉ có thể liên lạc qua WeChat và điện thoại.
Mà Trương Tùng chính là người đã theo đuổi Mạc Thanh Uyển thời đại học, vì quá nhút nhát nên anh ta chỉ có thể viết một bức thư tình mà bản thân lại không dám tặng. Cuối cùng chỉ có thể cầu cứu Lâm Dật, nhưng Lâm Dật không ngờ là đã khiến cho cô ấy hiểu lầm cho đến tận bây giờ.
“Ai da, chúng ta đều đã tốt nghiệp cả rồi, còn nói những chuyện này để làm gì nữa." Mạc Thanh Uyển nói:
"Tớ biết cái cậu Trương Tùng đó, tính tình nhút nhát như thế, với lại cũng không đẹp trai. Cậu ta lấy đâu ra dũng khí để viết thư tình cho tớ chứ? Tớ biết, bức thư tình đều là do cậu viết, vì thế đừng đẩy cho cậu ta nữa."
"Được rồi, cậu nói như thế nào thì chính là như thế ấy."
Khi còn đi học, cả hai cũng không gặp nhau quá nhiều. Bây giờ tình cờ gặp nhau, nói chuyện vài câu đơn giản là được rồi, không cần lãng phí quá nhiều thời gian.
"Đúng rồi, đã tốt nghiệp hơn nửa năm rồi. Gần đây cậu đang làm gì?"
"Tìm việc ở trong một trường đại học."
"Không phải chứ, là làm giảng viên à?" Vẻ mặt của Mạc Thanh Uyển hơi bất ngờ, trong lòng có chút nghi ngờ.
Đại học Bách Khoa ở Trung Hải cũng không phải là một trường giỏi. Đã không phải là 985, cũng chẳng phải là 211, với lại Lâm Dật cũng không thi nghiên cứu sinh. Làm thế nào anh ấy lại trở thành một giảng viên đại học được thế?
"Cũng không hẳn là giảng viên, mà là làm việc trong uỷ ban đoàn trường, nhưng đôi khi cũng lên lớp giảng dạy các tiết tự chọn."
"Ồ, hóa ra là làm trong uỷ ban đoàn trường, đoán là cũng không kiếm được bao nhiêu nhỉ."
Mạc Thanh Uyển chợt nhận ra rằng trong mắt người khác, công việc này nghe có vẻ khá cao.
Nhưng trong mắt những người sáng suốt, đây chỉ là công việc làm một chân chạy vặt.
Công việc vất vả, lương thấp, ưu điểm duy nhất là ngoại hình khá.
“Thật sự không tính là nhiều nhưng cũng đủ để duy trì cơm ăn áo mặc.”
“Thật sự không thể đoán trước được.” Mạc Thanh Uyển xúc động nói:
“Khi còn đi học, cậu học giỏi như thế, nhưng cuối cùng lại làm việc cho uỷ ban đoàn trường, mỗi lần kiểm tra tôi đều ở áp chót, nhưng cuối cùng tôi lại làm việc tại Tập đoàn Viễn Đông nổi tiếng lẫy lừng với mức lương hàng năm 100 ngàn nhân dân tệ. Có lẽ đây là ở đời không ai biết trước tương lai sẽ ra sao đúng không. "
"Chà, cậu nói rất có lý. "
Mạc Thanh Uyển gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa: "Mà này Lâm Dật, cậu đến đây có việc gì sao? Hôm nay là thứ năm, lẽ ra cậu nên đi làm mới phải chứ."
"Tôi nói tôi đến đây để mua nhà, cậu tin không? "
Mạc Thanh Uyển ngớ người một chút, nói: “Lâm Dật, cậu có biết, ngoài vẻ đẹp trai thì ưu điểm lớn nhất của cậu là gì không? "
"Đó là gì? "
“Hài hước.” Mạc Thanh Uyển cười nói:
“Ở khu này chỉ có Tập đoàn Viễn Đông của chúng tôi là công ty kinh doanh bất động sản, với lại tập đoàn của chúng tôi chủ yếu kinh doanh bất động sản thương mại. Bất kỳ tòa nhà văn phòng nào cũng có thể trị giá hàng triệu nhân dân tệ. người bình thường đâu có thể mua được."
"Ồ, cậu nói cũng đúng. "
Lúc này, Lâm Dật mới nhận ra câu nói của người giàu nhất thành phố Tây Hồng là khá hợp lý.
Vốn muốn làm người bình thường ở bên cô ấy, nhưng tất cả những gì tôi nhận được là sự chế giễu và nghi ngờ, không có cách nào để che giấu được nữa.
"Lâm Dật, thực ra cậu không cần phải như thế này."
"Hả? Tôi làm sao?"
"Chúng ta đều là bạn học. Mặc dù đã hơn nửa năm không gặp, nhưng chúng ta đều hiểu hoàn cảnh của nhau, không nhất thiết phải nói mạnh miệng thế đâu. "
Mạc Thanh Uyển có chút bất lực, đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi.
Tâm tư của Lâm Dật đối với mình, sao còn chưa hết nữa.
Giữa hai người có một khoảng cách rõ ràng về thân phận. Anh ấy là trợ lý của uỷ ban đoàn trường đại học, bản thân mình là viên chức cấp cao trong văn phòng.
Không thể có tương lai, tại sao vẫn có một ước mơ viển vông như vậy?
Lâm Dật không nói nên lời. Cô ta cũng quá hài lòng về bản thân mình rồi.
"Với lại có chuyện, có thể cậu chưa biết."
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đã có bạn trai rồi.”
“Xin chúc mừng.”
Lâm Dật còn nhớ, khi Mạc Thanh Uyển còn đi học, suốt 4 năm đại học cô ấy đều không có yêu đương gì. Thật không ngờ sau khi tốt nghiệp đã có bạn trai rồi.
"Anh ấy tên là Nhậm Trung Húc, là giám đốc bộ phận thị trường của tập đoàn Viễn Đông, mức lương hàng năm là 500 ngàn nhân dân tệ, cao hơn nhiều so với người bình thường."
Mạc Thanh Uyển tự hào nói: “May mà khi còn học đại học, tớ chưa từng yêu đương, cũng có hơi không trưởng thành, căn bản không có cách nào để so sánh với bạn trai hiện tại của tớ."
------
Dịch: MBMH Translate