“Cậu hài lòng là được rồi.” Lâm Dật cười nói, nhìn xem xung quanh rồi chỉ tay về hướng cái cửa lớn của tập đoàn Viễn Đông nói:
“Công ty của các cậu có chuyện gì sao? Sao có nhiều người tập trung đứng ở cửa tòa nhà như vậy?”
“Cái này cậu hỏi đúng chỗ rồi.”Mạc Thanh Uyển lịch sự đáp: “Cậu có biết tòa tháp đôi Song Tử không?”
Lâm Dật không biết tại sao Mạc Thanh Uyển lại chuyển chủ đề nói chuyện, nhưng anh vẫn trả lời:
“Đương nhiên là biết rồi, đó là tòa cao ốc được tập đoàn Viễn Đông các cậu xây dựng, là tòa nhà cao nhất Trung Hải, cũng là công trình kiến trúc tiêu biểu cho nơi này.”
Trước đây Lâm Dật đối với nơi này có thể không quá quen thuộc, nhưng hiện tại, nơi đây cũng trở thành sản nghiệp của mình rồi, anh cũng quen thuộc hơn hẳn.
“Đúng vậy, cậu cũng biết nhiều đấy chứ.” Mạc Thanh Uyển cười nói.
“Tòa tháp đôi Song Tử này là do công ty chúng tôi xây dựng với chi phí là 14,8 tỷ, tạo ra khu bất động sản thương mại mang tầm cỡ thế giới, nhưng mới ngày hôm qua, tòa nhà đã được một đại gia bí ẩn mua lại với giá 18 tỷ, chỉ mới vài ngày khánh thành, đã đem lại lợi nhuận là 3,2 tỷ, sự việc đó làm chấn động cả công ty chúng tôi.”
“Sau đó thì sao nữa?” Lâm Dật cười nói.
“Sau đó, ông đại gia bí ẩn kia nói, hôm nay sẽ đến đây để hoàn tất các thủ tục, phó tổng La Vạn cùng với các giám đốc điều hành khác của công ty chúng tôi ở cửa đón tiếp.” Mục Thanh Uyển hào hứng nói: “Nếu không phải tổng giám đốc đang đi công tác, thì chắc hôm nay cũng sẽ ở đây.”
Lâm Dật có chút kinh ngạc, anh không nghĩ rằng tập đoàn Viễn Đông sẽ bày ra buổi tiếp đón lớn đến vậy.
Nhưng suy đi tính lại, tòa tháp đôi này tốn 14,8 tỷ xây dựng, tiêu 18 tỷ để mua lại, anh mua nó, đem lại lợi nhuận khủng là 3,2 tỷ, có lợi được vậy cũng thật thỏa mãn.
Họ bày ra buổi tiếp đón như vậy, cũng là có nguyên do của nó.
“Thanh Uyển, sao em còn ở đây nữa?”
Lúc hai người đang nói chuyện thì bỗng có giọng nói phàn nàn ở phía sau, Lâm Dật quay người lại, phát hiện đó là tiếng của một người đàn ông, nhìn có vẻ tầm 30 tuổi, dáng người hơi béo, mặc vest thắt cà vạt, nét mặt có chút kiêu ngạo.
“Anh yêu à, anh đến rồi.”
Nhìn thấy người đàn ông đó, Mạc Thanh Uyển nắm lấy tay anh ta, ánh mắt híp lại như trăng lưỡi liềm.
“Để em giới thiệu với anh, cậu ấy là Lâm Dật bạn học chung đại học của em, nay tụi em tình cờ gặp mặt, nên đứng đây trò chuyện vài câu.”
Nói xong, Mạc Thanh Uyển lại giới thiệu với Lâm Dật:
“Lâm Dật, anh ấy là bạn trai tớ Nhâm Trung Húc, giám đốc marketing của tập đoàn Viễn Đông, lương một năm là 500 ngàn nhân dân tệ.”
Lâm Dật gật đầu, xem như là chào hỏi.
“Lâm Dật à, tối nay cậu có muốn đi ăn cùng chúng tôi, để bạn trai tôi sắp xếp cho cậu một công việc khác không? Nó sẽ tốt hơn nhiều nếu so với việc làm giảng viên đại học của cậu đấy.”
Trong lòng Mạc Thanh Uyển chắc chắn, Lâm Dật sẽ không thể nào từ chối lời mời của cô ta.
Tập đoàn Viễn Đông là một tập đoàn lớn hàng đầu, làm việc ở đây, phải tốt hơn làm những công việc vặt ở trường đại học nhiều rồi.
Chỉ cần anh ta không ngốc, thì chắc chắn sẽ không từ chối lời mời của cô ta.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Mạc Thanh Uyển mừng thầm.
Dựa vào năng lực của bạn trai, sắp xếp công việc chắc chắn không thành vấn đề, hai người sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn rồi.
Đến lúc đó, có một người chồng kiếm tiền cho mình xài, ra ngoài còn có một chú chó con như Lâm Dật hầu hạ, còn gì thú vị bằng.
“Ăn cơm thì thôi bỏ đi.”
Chưa kịp để cho Lâm Dật mở miệng, Nhâm Trung Húc đã lên tiếng nói: “Anh không có thói quen ăn cơm với người lạ. Hơn nữa với thân phận hiện tại của anh, người ăn cơm chung với anh không phải những người giàu có, thì cũng là tổng giám đốc, ăn cơm với anh ta thật lãng phí thời gian.”
“Ừ, em biết rồi.” Mạc Thanh Uyển tức giận nói, cảm giác kế hoạch của mình sắp bị phá sản sau này đành phải kiếm cơ hội khác vậy.
“Vừa hay gần đây tôi cũng không có thời gian, việc ăn cơm thôi bỏ đi vậy.” Lâm Dật cười nói.
Mạc Thanh Uyển chau mày, khẽ lắc đầu, Lâm Dật này đúng là không thay đổi, vẫn y như hồi đại học.
Làm việc vặt cho trường đại học đã ngu xuẩn rồi, trong lòng lại còn không thể bỏ được tính kiêu ngạo.
Đổi lại là người khác thì người ta đã lao vào nịnh bợ lâu rồi.
Nhâm Trung Húc hờ hững liếc nhìn Lâm Dật, chẳng thèm để tâm tới anh ta, nói với Mạc Thanh Uyển:
"Chúng ta đến đó trước đi, thời gian sắp hết rồi, ông đại gia bí ẩn kia sẽ sớm tới, em là bộ mặt của công ty, lát nữa đừng để sai sót gì đấy."
"Yên tâm đi, em tính toán hết rồi."
Nói xong, Mạc Thanh Uyển hướng về phía Lâm Dật nói:
"Lâm Dật, tôi có chuyện khác, không thể cùng cậu nói chuyện nữa, tôi đi trước đây."
"Ừ, cứ làm việc của cô đi."
Hai người quay người đi. Lâm Dật nhìn đồng hồ, nhận ra đã sắp đến giờ, liền qua bên cạnh mua một ly trà sữa, sau đó đi về phía cổng A.
Tại cổng A của Tòa nhà Viễn Đông, các quản lý cấp cao của Tập đoàn Viễn Đông đã đứng thành hai hàng và Nhâm Trung Húc cũng vậy.
Mạc Thanh Uyển nhờ có nhan sắc của mình cùng một vài đồng nghiệp có dáng đẹp khác đã đứng phía trước, làm bộ mặt của tập đoàn Viễn Đông.
"Nếu không phải mua hai tòa nhà của các người, có tiếp đón long trọng được vậy không."
Lâm Dật lẩm bẩm, cầm ly trà sữa đi về phía cổng A.
Nhâm Trung Húc sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Dật đang đi về phía mình.
"Thanh Uyển, bạn học của em có chuyện gì vậy? Anh ta đến đây làm gì! Mau đuổi anh ta đi cho anh!"
Mạc Thanh Uyển cũng bị dọa sợ.
Mới nãy đã giải thích cho anh ta biết sự việc này rồi, sao anh ta còn đến đây cơ chứ!
Đây chẳng phải là cố tình gây rối sao?
"Lâm Dật, tránh sang một bên đi! Đây không phải là chỗ cậu nên đến!"
Người đứng phía trước Mạc Thanh Uyển nói: “Ông đại gia bí ẩn kia sẽ sớm đến đây, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi!"
"Chẳng lẽ tôi không thể là đại gia bí ẩn đó sao?"
"Đại gia cái gì hả, gia cảnh của cậu tôi cũng đâu phải không biết. Lúc còn học đại học, năm nào cậu cũng vay nợ tiền học. Lấy đâu ra tiền mua tòa tháp đôi Song Tử, mau rời khỏi đây đi!"
Mạc Thanh Uyển cũng bị tức chết rồi, quả thực là bị trai thẳng chọc tức!
Tức chết đi được!
"Mạc Thanh Uyển, cô đang làm gì vậy!"
Một tiếng nói lạnh lùng truyền đến, khiến Mạc Thanh Uyển ớn lạnh.
"La Tổng, tôi thật sự rất xấu hổ, người này là bạn học của tôi, não anh ta có chút không bình thường, tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay."
"Đúng, đúng vậy, người này thần kinh không tốt lắm, La Tổng bớt giận."
Nhâm Trung Húc tức giận khóe miệng giật giật, sắc mặt tím tái: "Bảo an, mau lôi tên mất trí này đi đi!"
“Chát”!
La Vạn không nói hai lời, cho Nhâm Trung Húc một cái tát thật mạnh.
"Mẹ nó, nếu anh không muốn làm thì cứ nói đi, đừng ở đây cản trở chuyện tốt của ông đây!"
Các giám đốc điều hành khác của công ty đều sửng sốt, La Tổng nổi tiếng hiền lành, dù là nói chuyện với dì quét rác cũng nhã nhặn lịch sự, sao hôm nay lại tức giận ghê gớm đến như vậy? Mà lại còn chửi thề nữa?
Nhâm Trung Húc cũng bị đánh cho ngây ra, lấy tay che mặt mình, như thể anh ta bị thiểu năng trí tuệ vậy.
"La, La Tổng, sao anh lại đánh tôi làm gì."
“Anh không thấy xấu hổ khi hỏi sao!” La Vạn chỉ vào mũi Nhâm Trung Húc và nói:
"Người đứng trước mặt các anh đây là Lâm tiên sinh người mua tòa tháp đôi Song Tử, dám nói Lâm tiên sinh là tên mất trí. Tôi nghĩ anh không muốn làm việc ở tập đoàn nữa rồi, cùng bạn gái của anh, dọn đồ rồi cút xéo cho khuất mắt tôi đi! "
------
Dịch: MBMH Translate